Buổi tối sau khi Diệp Hành chuyển lời cho Diệp Chu xong liền vô cùng thân thiện không ‘quấy rầy’ cậu nữa. Thật ra điều này khiến lòng Diệp Chu có chút khó chịu, không biết nên nói bản thân thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm.
Hôm sau ăn trưa, Diệp Chu không vào phòng ngủ mà ngồi lại phòng khách, cầm quyển tạp chí không yên lòng lật xem, vì Diệp Hành ở nhà, mẹ Diệp cũng coi như mắt nhắm mắt mở với kiểu cậu ‘không chịu làm việc đàng hoàng’ này.
Nhanh chóng tới thời gian Diệp Hành lên đường, anh chỉ ở lại một ngày, không mang theo hành lý gì nhưng ba mẹ Diệp vẫn không ngại phiền toái muốn đưa anh ra sân bay.
Nếu đã đồng ý với Diệp Hành, Diệp Chu cũng không từ chối nữa, đi theo bọn họ ra khỏi nhà, điều này khiến ba mẹ Diệp vô cùng kinh ngạc.
Dọc đường đi nghe mẹ Diệp dặn dò Diệp Hành, Diệp Chu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, có chút không rõ tại sao Diệp Hành lại nhất định muốn cậu đi tiễn.
Đến sân bay, ba Diệp lại bắt đầu lải nhải với Diệp Hành. Diệp Chu đứng bên cạnh, đột nhiên có chút đồng tình với Diệp Hành, bảo bối trong tay ba mẹ cũng không phải việc dễ làm.
Diệp Hành đưa tay lên xem đồng hồ nói: “Vậy con đi trước, hai người ở nhà nhớ chăm sóc tốt bản thân. Đừng quá nghiêm khắc với Chu Chu, thằng bé đã là người lớn, có nhiều chuyện có thể tự mình làm chủ.”
Diệp Chu vẫn đứng sau lưng bọn họ, ngay lúc Diệp Hành chuẩn bị quay lưng đi liền mở miệng gọi anh lại. “Anh, anh cũng chăm sóc tốt bản thân.” Đây là lời quan tâm lớn nhất Diệp Chu có thể nói hiện tại.
Diệp Hành ngạc nhiên lại vui vẻ, anh đi mấy bước tới trước mặt cậu, xoa tóc cậu, khẽ nói: “Sang năm có thể anh sẽ chuyển công tác tới thành phố A, chờ anh tới đó nhất định em phải đưa anh đi xem trường của em.”
Diệp Chu gật đầu nói: “Được.”
Diệp Hành lại dùng sức xoa đầu Diệp Chu một cái mới thỏa mãn thu tay. “Vậy anh đi đây”
Cũng không biết có phải lời nói của Diệp Hành có tác dụng không, sau đó Diệp Chu ở nhà, mẹ Diệp không ép cậu đọc đủ loại sách nữa, có điều Diệp Chu cũng biết đây chỉ là tạm thời, không đến ba ngày sẽ lặp lại tình trạng cũ.
Một ngày trước ba mươi, đa phần thành tích cuối kỳ đều công bố.
Diệp Chu thấy tin tức trong nhóm lớp liền không chờ được chạy lên website trường tìm kiếm.
Mà đổi thành bên kia, Thương Tấn đang đeo tai nghe đánh phó bản, đột nhiên áo bị kéo một chút.
“Anh, kẹo.” Nhóc con ba tuổi Thương Du Du siết chặt viên kẹo, nhất định muốn nhét nó vào tay Thương Tấn.
Thương Tấn cho là Thương Du Du muốn ăn lại không bóc được liền nhận lấy mở gói kẹo, đặt viên kẹo đến trước khuôn miệng nhỏ nhắn của nhóc con.
Được anh trai yêu thích cho kẹo, Thương Du Du lập tức quên mất dự định ban đầu của mình là đưa viên kẹo mình thích nhất cho anh trai, cô bé lập tức há miệng ngậm lấy. Vì động tác quá nhanh, miệng không cẩn thận chạm phải ngón tay Thương Tấn.
“Du Du!” Tần Phỉ đi tới, cẩn thận nhìn Thương Tấn một cái, ôm cô bé nói. “Đã nói với con bao nhiêu lần, lúc anh trai bận rộn thì đừng quấy rầy.”
Thương Tấn cầm khăn giấy lau tay, cầm tai nghe tính đeo lên.
“Thương Tấn, thật ngại quá, Du Du còn nhỏ không hiểu chuyện, tự tiện chạy đến phòng ngủ của cậu, không quấy rầy đến cậu chứ?” Vì đang mang thai, Tần Phỉ chỉ ôm Thương Du Du một lúc liền buông xuống, kéo tay cô bé nói. “Mau nói xin lỗi anh trai.”
Thương Du Du bĩu môi, vẻ mặt không vui nhưng vẫn nhỏ giọng nói. “Anh, em xin lỗi.”
Thương Tấn đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm xuống sờ mặt Thương Du Du một cái, nói: “Không sao đâu.”
Đây là lần đầu tiên Thương Tấn có hành động thân mật với Thương Du Du như vậy, Tần Phỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, mà rõ ràng Thương Du Du rất vui vẻ, chút tủi thân vừa rồi bị quét sạch, bị mẹ nắm tay kéo đi còn không ngừng quay đầu lại nhìn Thương Tấn.
Cửa phòng bị đóng lại, trên tay vẫn lưu lại cảm giác mềm mại vừa rồi khiến tim Thương Tấn cũng mềm mại theo.
Cho tới nay, quan hệ giữa Thương Tấn và Tần Phỉ luôn rất lúng túng, sau khi Tần Phỉ vào cửa, Thương Tấn đã hiểu chuyện, mà Thương Tấn coi như là con trai duy nhất của Thương Thanh Bình, dĩ nhiên là đối tượng Tần Phỉ lấy lòng, dù hiện tại Thương Tấn đã trưởng thành, Tần Phỉ cũng có con gái của mình, thái độ của bà đối với Thương Tấn vẫn rất dè đặt khiến Thương Du Du cũng thành như vậy.
Vừa rồi tại sao đột nhiên tại giơ tay ra?
Thương Tấn không nghĩ ra, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân của Thương Du Du khiến Thương Tấn nhớ tới Diệp Chu. Anh nhớ lại vấn đề Diệp Chu hỏi mình mấy ngày trước. Bản thân Diệp Chu không phát hiện, trong nội tâm cậu thích anh trai, quan tâm đến cái nhìn của anh đối với cậu. Có phải cảm xúc của Diệp Chu đối với anh trai cũng giống của Thương Du Du đối với mình, muốn lại gần nhưng lại không dám. Mà thái độ Tần Phỉ đối với mình và Thương Du Du cũng không giống, có phải điều đó cũng trực tiếp hoặc gián tiếp tổn thương tới cô bé.
Một đống vấn đề anh chưa từng nghĩ tới không ngừng hiện lên trong đầu.
[Đội ngũ] Du Du Tình Ca Xướng Bách Niên: Người đâu?
[Đội ngũ] Sao Diện Lai Nhất Oản A Thân: Nữ thần? Đâu rồi?
[Đội ngũ] Du Du Tình Ca Xướng Bách Niên: Thương Chu?
[Đội ngũ] Ca Ca: Hạ Thương Chu quả nhiên như trong lời đồn, thỉnh thoảng đang đánh lại biến mất không thấy tăm hơi…
[Đội ngũ] Du Du Tình Ca Xướng Bách Niên: Cậu có thao tác cùng trang bị như người ta, bọn này cũng có thể dễ dàng tha thứ cho cậu tự do phóng khoáng.
[Đội ngũ] Ca Ca: Tôi chưa nói gì hết á.
Thương Tấn lấy lại tinh thần, đang muốn tiếp tục lại thấy màn hình di động sáng lên, nhóm lớp đang nói đến chuyện thành tích thi cuối kỳ.
[Đội ngũ] Hạ Thương Chu: Tôi đi tra thành tích cuối kỳ một chút.
[Đội ngũ] Du Du Tình Ca Xướng Bách Niên: Có thành tích rồi, hiện tại không tra cũng không chạy mất!!! Không thể đánh xong mới tra sao?
[Đội ngũ] Ca Ca: Cậu không hiểu rồi, cái này liên quan đến việc mình có trượt tín không đó.
[Đội ngũ] Sao Diện Lai Nhất Oản A Thân: Lần đầu tiên cảm giác nữ thần cũng là người, cũng phải thi cuối kỳ.
[Đội ngũ] Ca Ca: Là học sinh đều không thoát khỏi thế lực thi cử, đảng công việc cười không nói.
Thương Tấn hạ trang game, mở website trường, kiểm tra thành tích cá nhân, trực tiếp cap màn hình, gửi cho Diệp Chu.
So với thành tích của mình, nhất định Diệp Chu muốn nhìn thấy thành tích của anh nhất.
Không thể không nói, Thương Tấn lại một lần nữa đoán đúng tâm tư của Diệp Chu.
Diệp Chu đang do dự có nên đi tìm Thương Tấn hỏi thành tích hay không liền thấy tin nhắn QQ Thương Tấn gửi tới.
Hơn nữa còn không một lời chào hỏi mà chỉ có một tấm cap màn hình đơn giản đến thô bạo.
Thấy rõ hình ảnh, Diệp Chu nhụt chí, vẫn không vượt qua đối phương. Diệp Chu trả lễ gửi thành tích của mình qua.
Thương Tấn: Tựu trường mời tôi ăn cơm.
Ước hẹn của hai người không phải là ai thi tốt sẽ mời cơm hả?
Diệp Chu: Mắt cậu không tốt?
Thương Tấn: Lần này tôi thật sự dùng toàn lực nhưng cũng không thể đẩy cậu ra.
Trong đầu Diệp Chu xuất hiện một khả năng, nếu đợt cuối kỳ không có cãi nhau với Thương Tấn, có phải lần này cậu thật sự có thể vượt qua Thương Tấn?
Suy nghĩ này còn chưa kéo dài bao lâu Diệp Chu đã lắc lắc đầu, dù là như vậy, đánh thắng Thương Tấn không cố hết sức cũng không có ý nghĩa.
Nhưng, vì Thương Tấn, một điểm nho nhỏ trong lòng Diệp Chu không ngừng phồng lên. Cậu ngẩng đầu lên, tay gõ chữ cũng nhanh hơn không ít.
Diệp Chu: Thực đơn ở Bát Đại, muốn ăn gì thì thoải mái chọn.
Thương Tấn: Ăn trong canteen.
Diệp Chu: Không có chút theo đuổi nào.
Thương Tấn: Canteen gần nhất.
Diệp Chu đỡ trán, cậu cũng muốn thế, ôm tâm lý may mắn, Diệp Chu dò xét gõ gõ chữ.
Diệp Chu: Cậu che xe ba bánh chưa?
Thương Tấn: [Trả lời tự động] xin chào, hiện tại tôi đang không ở đây, lát nữa lại liên lạc với ngài.
Diệp Chu: …
Học kỳ sau của năm hai tựu trường khá muộn, cửa ký túc xá cũng phải đến hai ngày trước khi vào học mới mở cửa, Diệp Chu dù muốn đến trường trước cũng hết cách, chỉ có thể ở nhà đến hết tết Nguyên Tiêu mới cầm hành lý bước lên con đường về trường.
Diệp Chu kéo hành lý, đeo cặp, cầm một túi mứt lớn xuống xe, nghĩ tới trường học và ký túc xá xa xa, nhớ tới xe ba bánh.
Một đợt nghỉ đông, ngày ngày dãi nắng dầm mưa còn có mấy trận tuyết, có lẽ hiệu Thương Diệp trở nên tang thương không ít…
Tang thương…
Không ít?
Diệp Chu đi mất nửa tiếng, lúc cách ký túc xá tầm 50m, liếc nhìn xe ba bánh mới tinh trong nhà xe.
Cậu dụi dụi mắt, ba bước cũng thành hai bước chạy tới trước mặt xe ba bánh. Chạy vòng vòng xung quanh, cái xe đặc biệt này, hai chữ “Thương Diệp’ tiêu sái này, toàn thế giới cũng không tìm ra chiếc thứ hai. Rõ ràng trước khi cậu đi, hiệu Thương Diệp tích tụ không ít bụi, hiện tại lại sạch sẽ bóng loáng.
Diệp Chu không thể tin nói: “Chẳng lẽ Thương Tấn đổi tính??”
Nhưng vừa vào cửa ký túc xá, Thương Tấn liền phá tan ảo tưởng của Diệp Chu.
“A?” Thương Tấn khó hiểu nói. “Sao tôi có thể làm chuyện phiền toái như vậy?”
Diệp Chu nghẹn, để hành lý trong ký túc xá, ra sân thượng nhìn một vòng. “Rốt cuộc là ai?”
Lưu Dư Thiên đá văng cửa phòng vệ sinh, hét lớn một tiếng: “Tớ biết là ai!”
“Ai, Diệp Chu, các cậu thật không tệ, mời được một đống lính nghĩa vụ.” Lưu Dư Thiên còn chưa nói hết, Văn Nhân Húc đã xách bình nước nóng trở lại. “Trưa nay. Thấy vài bạn học xách chậu nước, cần giẻ lau xe.”
“Tại sao?”
“Hình như thi không trượt tín, tới lễ tạ thần.”
“Như vậy sao được, làm phiền tới người khác!”
“Tốt lắm, tránh một phiền toái cho mình.”
Diệp Chu và Thương Tấn đồng thời lên tiếng, đợi đến khi nghe được lời của đối phương, cả hai đều bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Trước khi hai người tính cãi nhau, Văn Nhân Húc vội vàng nói: “Mọi người đều tự nguyện, hơn nữa cũng coi như là một nơi gửi gắm tinh thần, hai người không cãi nhau không làm khó không tan rã chính là lời cảm ơn tốt nhất dành cho bọn họ.”
Cuối cùng Lưu Dư Thiên mới tiếp lời: “Không sao, có điều như vậy cũng tốt, ai cũng không dám chen vào giữa hai người, trực tiếp diệt sạch tai họa ngầm người thứ ba thứ tư!”
Diệp Chu hừ một tiếng, hoàn toàn không để ý.