Cuối cùng, ý kiến con gái này không giải quyết được gì.
Nhưng Diệp Chu vẫn khá yêu thương cái xe ba bánh này, dù có chút…
Chủ nhật, mặt trời biến mất gần một tuần cuối cùng cũng leo lên trời xanh, nước mưa cọ rửa vết bẩn, chiếc xe ba bánh màu đỏ đứng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, Diệp Chu đứng trên sân thượng phơi quần áo, đưa mắt liền nhìn ánh hồng trong nhà xe, quyết định bàn bạc với người thường trú nhất trong ba người còn lại Thương Tấn. “Cậu có cảm giác màu sắc của cái xe ba bánh này có chút không có tính thẩm mỹ không?”
Thương Tấn thả sách xuống, dựa lên ghế trêu tức: “Thật sự coi đó là con gái, còn muốn thay quần áo cho cô nàng?”
“Có thể đừng nói cái này không!” Diệp Chu vừa thẹn vừa tức. “Đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó, dù sao cũng dùng đến lúc tốt nghiệp, còn hơn hai năm nữa.”
“Vậy sơn lại lần nữa.” Thương Tấn nói xong bẻ bẻ cổ, tiếp tục xem sách.
“Nói như vậy là cậu đồng ý?” Diệp Chu phơi xong bộ quần áo cuối cùng, mặc áo khoác, kéo mũ sau trên áo Thương Tấn, nói. “Đi, chúng ta đi mua sơn, cái loại phun đó.”
“A?” Thương Tấn còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Chu lôi ra khỏi phòng.
“Đúng lúc thời tiết hiện tại rất tốt, chúng ta cũng ra ngoài phơi nắng một chút.”
Thương Tấn đỡ trán, vội cứu mũ áo của mình khỏi tay Diệp Chu, chấp nhận theo cậu xuống dưới. Đi tới một nửa đột nhiên phát hiện, bình thường sợ nhất phiền toái, mà bây giờ gặp loại chuyện phiền phức lại để cái người này đi cùng mình, bản thân cũng không mâu thuẫn như trong tưởng tượng, quả nhiên anh bắt đầu trở nên không giống trước đây.
Mà Diệp Chu…
Thương Tấn nhìn người đi phía trước, nghi ngờ nói: “Không phải cậu không thích để người khác thấy tôi đi cùng cậu sao?”
Nghe lời nhắc nhở của Thương Tấn, Diệp Chu chợt phát hiện, rõ ràng bản thân từ sợ tránh Thương Tấn còn không kịp, đến hiện tại lại chủ động kéo người này ra ngoài, không chỉ có vậy còn mua xe cùng cậu ta.
Hai tháng nay, cậu đã trải qua cái gì vậy?
Cậu và Thương Tấn trở nên hòa thuận như vậy từ khi nào?
“Tại sao không nói chuyện?” Người thường lải nhải bên tai đột nhiên ngừng lại khiến Thương Tấn có chút không quen. “Cậu đề nghị cậu lái xe.”
Phục hồi tinh thần, hai người đi thẳng tới trước xe ba bánh.
Thương Tấn chui vào buồng sau xe trước, Diệp Chu cũng không muốn so đo chuyện trước kia, cậu trợn mắt nhìn Thương Tấn, tức giận nói: “Đồ lười bất tử!”
Hai người chạy xe nửa tiếng đến khu bán vật liệu xây dựng trong thành phố, mua không ít sơn phun. Lúc đi ngang qua siêu thị, Thương Tấn gõ cửa sổ nói: “Có muốn đi siêu thị mua bộ quần áo làm việc không? Quần áo mùa đông cũng không dễ giặt…”
Diệp Chu phất tay nói: “Mua quần áo công nhân làm gì, mặc chúng làm việc xong cũng phải giặt lại, cứ trực tiếp mua hai cái áo mưa, dùng xong thì vứt đi, không cần giặt cũng tiện lợi.”
Thương Tấn chỉ không muốn giặt quần áo, nghe Diệp Chu nói vậy cũng không phản đối nữa.
Hai người vào quán tạp hóa bỏ ra năm tệ mua hai bộ áo mưa, nói là áo mưa, thật ra thì chính là một cái túi nylon lớn có tay áo.
Chiều thứ bảy, ở một góc vô cùng vắng vẻ của đại học A, Diệp Chu và Thương Tấn đầu đội mũ báo, người mặc áo mưa màu xanh da trời, mang găng tay bắt đầu phun sơn cho bé Tiểu Hồng.
Diệp Chu vốn có linh cảm, đối với việc phun cái gì, trong lòng cũng không định ra kết cấu, cộng thêm cậu và Thương Tấn không có chuyện tâm ý tương thông, kết quả hai người tự do phát huy một trận khiến toàn bộ thân xe mang đủ mọi màu sắc.
“Tại sao có cảm giác mặc đồ ăn mày cho con gái đáng yêu vậy… này này, sao cậu lại phun họ của cậu lên?”
Thương Tấn phun xong đường ngang cuối cùng, tiện tay ném lon vào thùng xốp. “Tránh việc có người trộm xe.”
“Ăn trộm sẽ không trộm, tên đó lo là không bán được.” Diệp Chu không chịu yếu thế, cũng tiêu sái vẽ một chữ ‘Diệp’ lên thân xe.
Sau lần đó, xe ba bánh vốn lẫn trong đám xe đi bộ thay người già đã bộc lộ tài năng, nhảy một cái biến thành chiếc xe nổi tiếng. Mỗi ngày chạy trên đường đều nghênh đón vô số quần chúng vây xem chụp hình.
Thời gian đó, trong vòng bạn bè của sinh viên đại học A đều chém gió chuyện này.
Bạn học 1: Tin đồn không bằng bắt được, hôm nay cuối cùng cũng vô tình gặp được ‘hiệu Thương Diệp’, chụp một tấm kỷ niệm [Hình]
Bạn học 2: Đặc biệt chạy từ khoa văn sang khoa tài chính, chỉ vì có thể nhìn thấy ‘hiệu Thương Diệp’ trong truyền thuyết [Hình]
Bạn học 3: Vì chụp ‘hiệu Thương Diệp‘,thiếu chút nữa cưỡi xe đạp vọt vào sân cỏ, cũng may cuối cùng chụp được [Hình]
Bạn học 4: Chỉ là nghe nói trong trường có một chiếc xe nổi tiếng, lại không biết người lái xe đẹp trai như vậy!!! [Hình]
Mà lúc này, một trong những chủ nhân của ‘hiệu Thương Diệp’ được thảo luận – Diệp Chu, đang ngồi bên cạnh Thương Tấn, chăm chú nhìn anh dùng máy tính tra thành tích giữa kỳ.
Thương Tấn hoàn toàn không cảm giác được Diệp Chu nóng ruột, thản nhiên nhập mã sinh viên của mình vào khung đăng nhập. “Không phải chỉ là thi giữa kỳ thôi sao, cần thiết không ậy?”
“Bớt nói nhảm, nhanh tra đi!” Nếu không phải không biết mật mã tài khoản đăng nhập của Thương Tấn, cậu thật muốn tự mình tra cho anh. “Đi ra!”
Diệp Chu không thể tin nhìn màn hình, từ khi kì thi giữa kỳ bắt đầu đến khi kết thúc, vì vết thương ở chân, cả ngày cậu luôn ở cùng với Thương Tấn, gần như hiểu rõ tình hình học tập nền tảng của Thương Tấn. Cho nên cậu rất rõ, so với việc tranh đoạt từng giây để học trước kỳ thi như cậu, kiểu như Thương Tấn hoàn toàn không thể gọi là học.
Trước khi thi xem sách một chút, những lúc khác hoặc là xem sách mượn từ thư viện hoặc là luyện chữ với chơi game.
Nhưng lúc kết quả hiện lên, thành tích của Thương Tấn vẫn vượt qua cậu.
Đây là cái gọi tùy tiện kiểm tra một chút???
Diệp Chu ngồi lên ghế xoay lê về chỗ của mình, trong lòng có thể nói là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu Thương Tấn cũng cố gắng học tập như cậu, thành tích tốt hơn cậu, cậu cũng chấp nhận.
Nhưng cuối cùng, người ta tùy tiện kiểm tra một chút lại tốt hơn nỗ lực nhiều ngày của mình.
Tạo hóa thật không công bằng, không chỉ cho Thương Tấn một bề ngoài, còn cho anh một cái đầu tốt.
Diệp Chu nằm úp sấp trên bàn, dùng bút vẽ linh tinh trên giấy.
Thương Tấn quay đầu lại, nhìn dáng vẻ mềm như không xương nằm trên bàn của Diệp Chu, trong lòng có chút không thoải mái.
Diệp Chu là Diệp Chu mang sinh lực bắn ra bốn phía, cậu không nên xuất hiện loại trạng thái uể oải này.
Sau đó, Thương Tấn nghe thấy giọng của mình. “Nếu không thì thế này, sau này chúng ta ai thi tốt hơn, người đó sẽ mời ăn cơm?”
Diệp Chu mạnh mẽ bật dậy. “Tôi tiếp nhận lời khiêu chiến của cậu! Chờ đi, cuối kỳ nhất định là tôi mời cơm!”
Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên vừa về nghe được những lời này của Diệp Chu thì có chút khó hiểu.
Thế gian này vừa xảy ra chuyện gì, còn có người tranh nhau mời cơm???
Không hổ là người cầm học bổng, mua xe mời cơm đều không thèm chớp mắt!