Chương 26: Sư phụ, người thoải mái không? (3p, h)

"A...A" Sau cao trào, cả người nàng vô lực gục xuống thảm da thú, nơi khóe mắt còn vương vài giọt lệ, khuôn mặt đỏ hồng như đang say lộ ra sự ngượng ngùng. Cơn cao trào đến trong nháy mắt mang lại cho nàng cảm giác từ trước đến nay chưa từng có, nàng có chút mê muội hi vọng thời gian cao trào lâu hơn một chút, để kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ngày càng nhiều.

Phát hiện Lê Tử Nam cũng không lập tức tiến vào cơ thể nàng, ngay lập tức Thiên Tuyết khiến bạch y trên thân do da lông hóa ra biến mất, cả người hắn lúc này trần như nhộng, hắn như đứa trẻ bò lại giữa hai chân nàng, một tay cầm chặt bắp đùi đang run rẩy không ngừng của Nịnh Hinh Nhi, một tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đứng thẳng của mình, nhắm ngay hoa huyệt ướt đẫm của nàng mà đi vào. Trong phút chốc, côn ŧᏂịŧ trướng đau khô nóng bị tiểu huyệt khẩn trương đâm xuống gắt gao bao bọc, cảm giác kɧoáı ©ảʍ dọc theo côn ŧᏂịŧ khuếch tán đến tận xương, xông thẳng lên đại não thật khiến người ta hít thở không thông. "A, kẹp thật chặt, thật sướиɠ! A..." trong nháy mắt đầu hắn trở nên trống rỗng, hắn nhanh tay bắt lấy hai chân của nàng, điên cuồng thực hiện luật động.

"A!" Hoa huyệt đột nhiên bị cự vật nóng bỏng cứng rắn xâm chiếm khiến cho Nịnh Hinh Nhi không cảm thấy thống khổ mà ngược lại vì chịu đựng kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ mà la hoảng lên. "Thật trướng nha, a không cần, quá nhanh. Thiên Tuyết, sâu quá, không cần..." Nàng yêu kiều rêи ɾỉ không ngừng, trong miệng tuy nói không cần nhưng thân thể lại nhanh chóng quen với việc bị côn ŧᏂịŧ của hắn xỏ xuyên, thọc ra rút vào trong hoa huyệt của mình, lại trầm luân trong luật động của hắn tạo ra kɧoáı ©ảʍ...

"Thoải mái sao?" Lê Tử Nam xoa bóp bộ ngực sữa của Nịnh Hinh Nhi, bàn tay nhẹ vân vê đỉnh thù du, khiến cho thù du nhạy cảm bị trêu chọc mà trở nên đỏ thắm đứng thẳng, cứng như hòn đá nhỏ. "Hinh Nhi, thân mình nàng còn quá non nớt, ta hy vọng nàng có thể lớn hơn một chút" Hắn nói như vậy nhưng lại cố nén du͙© vọиɠ đang sôi sục trong huyết mạch nơi hạ thể chính mình, bàn tay duỗi ra du di trên dưới thân thể nàng để tìm kiếm điểm mẫn cảm trên thân thể. Thiếu nữ mười bốn quá mức kiều nộn, nhưng hắn hy vọng nàng như đóa hoa kiều diễm nở rộ trong trời xuân, có một đường cong lả lướt kỳ diệu, thời điểm giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất thành thục tuyệt thế vũ mị. Nữ nhân như hoa, nam nhân là người làm vườn, hắn sẽ tưới tốt cho nàng, làm cho dung nhan, cùng thân thể nàng trưởng thành đến thời điểm đẹp nhất của nữ nhân.

"A sư phụ, chủ nhân, ta thật thoải mái a. Nga, sư phụ, đem chân mở lớn một chút, để ta có thể hung hăng mà cắm nàng. Cắm đến khi nàng sướиɠ đến bay lên." Thiên Tuyết đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ giao hoan mà tình cảm mãnh liệt nói, đôi tay hắn cực lực kéo hai chân nàng ra, tạo thành chữ "nhất", eo thon hung hăng đong đưa trước sau, thuận lợi cho côn ŧᏂịŧ cứng rắn như thanh thiết thô dài không ngừng hung mãnh mà động trong hoa huyệt ướŧ áŧ khẩn trương của nàng.

"A, thật sâu, không cần như vậy, khó chịu..." Nịnh Hinh Nhi sợ hãi nói. Cốt linh chân thật của nàng mà nói đã ba, bốn trăm tuổi (bế quan nên không cảm giác được thời gian nên cụ thể chính mình bao nhiêu tuổi thì Nịnh Hinh Nhi không biết), nhưng thân thể đã được trải qua linh lực thiên chuy bách luyện, nên mềm dẻo như ấu nữ, hai chân dù bị bẻ ra như vậy cũng không cảm giác đau đớn, chính là bởi vì côn ŧᏂịŧ hắn cắm quá sâu, khiến cho nàng không thoải mái.

"Thật thoải mái, sự phụ, người thoải mái sao?" Thiên Tuyết hô hấp dồn dập hỏi nàng, mỗi lần cắm sâu vào đều giống như đem cả nguyên cây côn ŧᏂịŧ hắn đưa vào, hận không thể vùi chính cả thân thể mình vào trong tiểu huyệt nàng.

"Bạch bạch bạch bạch bang" Hoa huyệt Nịnh Hinh Nhi bị bắt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ hắn, phát ra tiếng vang phụt phụt đầy da^ʍ mỹ. Hắn hung hăng thọc vào rút ra, mỗi lần như vậy đều đem côn ŧᏂịŧ rời khỏi đến khi chỉ còn trứng gà đỉnh vào hoa huyệt mới lại bắt đầu cắm vào. Côn ŧᏂịŧ đỉnh dạng xòe ô, cọ hoa kính, quét nên một cỗ ái dịch sền sệt.

"A, a, ân...quá sâu, nhẹ một chút..." Nịnh Hinh Nhi khép hờ mắt, miệng khẽ nhếch lên, tràn ra tiếng rêи ɾỉ cùng oán trách.

"Hinh Nhi, nàng thoải mái sao? Có muốn nhiều hơn không?" Lê Tử Nam dán bên tai nàng, đầu lưỡi linh hoạt miêu tả lỗ tai tinh tế, liếʍ láp vành tai hông ngọc như sung huyết của nàng không ngừng. Tay hắn cũng không nghỉ ngơi, nhẹ nhàng xoa bóp hai luồng tuyết nhũ, cố ý muốn nàng vì tình cảm mãnh liệt hơn một chút thì tuyết nhũ sẽ trở nên lớn hơn.

"Nga, thật thoải mái, nga, không cần, quá sâu... A a...nhẹ một chút" Nịnh Hinh Nhi vì kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể mà mê mang, trong lúc nhất thời không biết chính mình trong lúc vô ý đã trả lời câu hỏi của Lê Tử Nam. Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cứng rắn trong hoa huyệt nàng cuồng dã trừu động, mỗi một chút đều va chạm thật sâu trong hoa tâm, nơi thịt non sâu nhất, khiến cho từng đợt kɧoáı ©ảʍ như vọt tới, phảng phất không bao giờ là đủ.

"Hinh Nhi, giao hoan là sự việc rất bình thường, nàng không cần có cảm giác chịu tội." Lê Tử Nam nói, nhẹ nhàng thổi nhiệt khí bên tai nàng.

"A không đúng, đây không đúng a, các ngươi...các ngươi làm bẩn ta. Ta hận các ngươi." Nịnh Hinh Nhi hoảng hốt nâng tay muốn đánh mặt hắn.

Lê Tử Nam bắt lấy tay nàng vuốt ve khuôn mặt mình "Hinh Nhi không ngoan, cần phải được dạy dỗ thật tốt." Nịnh Hinh Nhi được sinh ra ở Linh đàm bí, trừ bỏ mẫu thân thì chỉ gặp qua mình hắn, Hạ Trọng Lâu, Thiên Tuyết, nàng đối với quy phạm đạo đức của nữ nhân rất ít hiểu biết, hắn phải làm chuyện này chính là muốn phá hủy tâm lý trói buộc Nịnh Hinh Nhi, làm cho nàng tiếp thu được cả ba nam nhân.