Chương 12: Thê tử (4P, Cao H)

Edit: Sắc

Beta: Sakura

Đối mặt với những thế loại vô lại như thế này, Nịnh Hinh Nhi tức giận đến mức muốn hộc máu.

Đừng nói đến việc hiện tại nàng không có sức lực mà bóp chết hắn, nhưng nếu cho dù có đi nữa, nàng cũng sẽ không làm như vậy. Hắn là đồ đệ nàng nuôi nấng từ lúc 3 tuổi, là đứa trẻ mà nàng dốc lòng dạy dỗ.

"Ta thừa nhận nàng là thê tử của ta."

Lê Tử Nam bắt lấy tay nàng đưa đến bên môi hôn, hắn ôn nhu mà xoa nhẹ khuôn mặt đỏ hồng như đang say của nàng, khuôn mặt tuấn dật vô song lộ ra vài phần nhu tình mà vuốt vài lọn tóc rối của nàng ra sau tai. Hắn đối với bất cứ ai cũng máu lạnh vô tình, nhưng lúc này lại luyến tiếc nàng rời đi, hắn không muốn nàng chết.

"Sư phụ là thê tử của ta!"

Hạ Trọng Lâu ngồi quỳ một bên nhìn Thiên Tuyết rong ruổi trong cơ thể nàng như một đứa trẻ mà đố kỵ không ngừng, hắn thực khắc chế mà dùng tay trấn an côn ŧᏂịŧ đang không ngừng kêu gào muốn vùi vào trong tiểu huyệt của nàng, hắn không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng thể hiện sự thâm tình với nàng. Sư phụ trong lòng hắn một người hoàn mỹ vô cùng, từ trước đến nay hắn chỉ dám yêu thầm nàng mà không dám thổ lộ.

Nếu không phải nhớ mưu kế này, hắn sẽ chẳng bao giờ với được người, bởi lẽ khoảng cách của hắn và sư phụ quá xa, sư phụ hắn được di truyền huyết thống cao quý của hai vị tu sĩ đã phi thăng thành công, hắn không xứng với người, nên không dám hy vọng chính mình sẽ độc chiếm nàng.

Hắn không thể trở thành nam nhân duy nhất của nàng, nhưng hắn thề sẽ đem nàng trở thành thê tử duy nhất của mình.

"Chủ nhân là của ta, ta cũng chỉ thuộc về chủ nhân!" Thiên Tuyết nỗ lực dùng thân thể mình lấy lòng sư phụ, đồng thời cũng thỏa mãn chính mình, nghe bọn họ đều thổ lộ, ngay lập tức hắn liền khoe khoang sự thân mật giữa nàng và hắn khác xa bọn họ.

"Các ngươi... Dám khi sư diệt tổ, ta sẽ mang các ngươi, mang các ngươi...Tất cả đều bị trục xuất khỏi sư môn, đuổi ra...khỏi linh đàm bí địa của ta!"

Nịnh Hinh Nhi thở hồng hộc nói, lời nói hung ác xen lẫn kɧoáı ©ảʍ khó nhịn, cùng tiếng rêи ɾỉ kiều diễm, khiến cho lời nói mất đi sự uy nghiêm.

"Chủ nhân, ta tuyệt đối sẽ không rời xa nàng!" Thiên Tuyết vội vàng kêu lên, đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ thô to của chính mình xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt đang róc rách dịch thủy, côn ŧᏂịŧ thô dài hung hăng va chạm hoa tâm mẫn cảm.

Thân là một yêu hồ, trời sinh đã quyến rũ cùng kỹ thuật trên giường cao siêu, hắn muốn chủ nhân mê luyến mình, khiến cho nàng dục tiên dục tử, làm cho chủ nhân không thể rời khỏi hắn.

"A! Thật sâu!" Thân thể Nịnh Hinh Nhi bị đâm đến khi thân thể bị đỉnh về phía trước, thiếu chút nữa là ngất xỉu. Bị cắm thật mạnh khiến cho nàng không chịu được đồng thời cơ thể lại sinh ra cảm giác kɧoáı ©ảʍ, khiến nàng thỏa mãn lạ kỳ.

Tất cả đều do xuân dược tạo thành, nàng nhất định không phải là nữ nhân dâʍ đãиɠ như vậy!

Lê Tử Nam thuận thế ôm lấy Nịnh Hinh Nhi, phần eo dùng lực đâm về phía trước, hắn dùng dục căn hùng vì mà hung hăng nghiền nát bụng nhỏ của nàng. Nhìn người khác chiếm hữu nàng mà trong lòng hắn bị cơn ghen thiêu đốt, nhưng nếu lúc trước hắn không hối lộ tốt Thiên Tuyết thì dựa vào sự trung thành của hắn ta đối với sư phụ, hắn căn bản sẽ không có cơ hội sửa chữa trận pháp phòng ngự 72 Chu Thiên.

Bị bọn họ từ phía trước phía sau mà kẹp lấy, Nịnh Hinh Nhi kinh hoàng:

"Không cần, không cần a, các ngươi không thể... A, làm như vậy..."

Nàng không hiểu biết về chuyện nam nữ, không biết bọn họ sẽ dùng cách gì làm nàng, nhưng theo bản năng nàng sợ hãi thét lên.

"Sư phụ, xin hãy yên tâm, hôm nay là lần đầu của người, chúng ta sẽ không quá phận."

Lê Tử Nam vừa nói vừa thổi khí nóng trên ngực nàng trấn an, hắn vẫn cứ dùng côn ŧᏂịŧ nóng bỏng mà cọ xát bụng nhỏ mềm mại của nàng, giống như đang thư giải du͙© vọиɠ bản thân hắn.

"Chủ nhân thoải mái sao. Ta làm vậy có khiến cho nàng thấy sướиɠ không?" Thiên Tuyết hung hăng thọc vào rút ra, một lúc sau hắn mới điều chỉnh vị trí rồi từ một góc độ khác mà hung hăng công kích hoa huyệt Nịnh Hinh Nhi.

"Phụt, phụt, phụt." Mông hẹp điên cuồng mà đâm về phía trước, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ thọc vào rút ra trong tiểu huyệt nàng, hoa huyệt bị công kích tàn bạo mà phát ra tiếng nước da^ʍ mỹ, mật hoa ào ạt biến thành bọt mép lan đầy miệng huyệt.

"A a, sao có thể, sao có thể như vậy? A thật mạnh, ngô chậm một chút, ta...không được, ta muốn...ta muốn."

Ninh Hi Nhi kịch liệt mà rêи ɾỉ, trên gương mặt xinh đẹp giàn dụa nước mắt. Mỗi lần hắn va chạm, côn ŧᏂịŧ hung hăng mà va chạm hoa tâm, đỉnh vào từng ngóc ngách trong hoa huyệt, nhiều lần kí©h thí©ɧ nàng cảm nhận kɧoáı ©ảʍ tê dại. Thật mãnh liệt, nàng không chịu nổi, cảm giác muốn đi tiểu lại một lần nữa xuất hiện.

Thấy bọn họ ôm ấp nhau, trong tư thế một nữ ba nam cùng nhau vận động mà hắn đã nhìn thấy trong xuân cung đồ, Hạ Trọng Lâu cảm thấy thật đáng tiếc khi tư thế lúc này của Ninh Hi Nhi còn không đúng, chính hắn không có cách nào mà gia nhập với bọn họ, đành phải nắm lấy gót chân nhỏ nhắn trắng noãn của nàng mà dùng sức cọ xát côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của mình, làm giảm bớt đi du͙© vọиɠ trong hắn.





————————————————