Chương 6: Kiếm tiền

Ban công nhà A Khiêu tràn ngập ánh sáng mặt trời, mặt trên đầy ắp cây xanh, đây là nơi Đằng Đàn thích nhất.

Vết thương trước đây đang dần hồi phục, Đằng Đàn đã có một tháng vô cùng nhàn nhã.

Điều đáng chú ý nhất là nhu cầu nạp năng lượng của cơ thể giống như đang dần tăng lên, phản ứng trực tiếp nhất là, sức ăn của cô chẳng mấy chốc đã gần gấp ba lần A Khiêu.

Mặt khác, gần đây, Đằng Đàn có một phát hiện mới.

Trong thời đại mà mọi người đều thịnh hành việc sử dụng sổ tay điện tử, thế mà A Khiêu thỉnh thoảng vẫn có thói quen dùng giấy bút để ghi chép.

Đằng Đàn phát hiện ra rằng A Khiêu có một quyển sổ nhỏ, mỗi khi viết đều cố tình tránh né cô.

Vô tình liếc nhìn qua, Đằng Đàn phát hiện bên trong sổ tay là một chuỗi dài các con số, mặt sau còn có những ký hiệu bí ẩn. Kết hợp với việc gần đây A Khiêu thường xuyên ra ngoài giúp người khác sửa chữa cơ giáp, Đằng Đàn không khỏi lo lắng, chẳng lẽ A Khiêu đang mắc nợ?

“Đằng Đằng, anh đi ra ngoài mua đồ, sẩm tối mới về nghen.” A Khiêu đang ở cửa mang giày: “Cơm trưa ở trong tủ lạnh, em nhớ ăn đó nha.”

Sau khi mang giày xong rồi đứng dậy, A Khiêu cầm theo hộp dụng cụ, dặn dò: “Có muốn ra ngoài chơi cũng đừng đi đâu quá xa.”

Đằng Đàn ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi nghe tiếng bước chân xác nhận A Khiêu đã đi xa, chậu hoa nhỏ trong nhà rung lên báo hiệu cho Đằng Đàn biết vị trí A Khiêu cất sổ tay.

Trên ban công.

Đằng Đàn ôm ấm nước, hớp một ngụm lớn, nheo mắt nhìn chằm chằm cuốn sổ tay một hồi lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm ra tên của mình trong một mớ chữ nguệch ngoạc.

Dọc theo tên đi xuống dưới, nhìn những con số và ký hiệu bí ẩn bên dưới, Đằng Đàn im lặng.

Vừa nhìn lướt qua đã nhận ra đó là những khoản chi tiêu gần đây, Đằng Đàn càng im lặng hơn.

Cô âm thầm cộng lại, rồi so sánh theo hàng ngang. Sau đó hoảng hốt phát hiện, trong thời gian này phần lớn tiền tiêu vặt của cô đã được dùng để ăn uống, số tiền này cộng thêm số tiền ăn uống trước đây gần như bằng với tiền tiêu dùng của A Khiêu trong nửa năm! Mà A Khiêu còn tùy ý cho cô ăn, cái gì cũng không nói cho cô biết.

Nhớ đến bóng dáng A Khiêu trước khi ra ngoài, Đằng Đàn lập tức trào dâng một tầng kính nể đối với người cha già lam lũ.

Đằng Đàn chìm đắm trong sự tự trách sâu sắc.

Sao lại ăn nhiều như vậy chứ.

Đây đúng là quá xa xỉ rồi.

A Khiêu là thiên sứ sao.

Về sau phải làm sao đây?

Đằng Đàn chưa bao giờ cảm thấy lo lắng cho tương lai như vậy.

Chỉ có A Khiêu là người kiếm tiền nuôi gia đình quá vất vả! Mình phải cùng gánh vác với anh ấy mới được!

Đằng Đằng nắm chặt tay.

Nhưng làm thế nào để kiếm tiền đây?

Đằng Đàn ngồi xổm trên ban công vừa thực hiện quá trình quang hợp vừa vắt óc suy nghĩ, nhưng với nhận thức nông cạn của cô về thế giới này, cô không nghĩ ra được bất kỳ mánh khóe nào.

Cô quyết định thực hiện chiến lược “xin giúp đỡ”.

Lấy quang não ra, mở danh sách liên lạc chỉ có hai người rồi bấm vào một chuỗi số.

...

Quang não vang lên tiếng chuông, Tạp Sắt Na đang lười nhác nằm trên sô pha lướt giao diện nhiệm vụ của binh đoàn.

Trước đây khi cấp cho Đằng Đàn số liên lạc, Tạp Sắt Na cũng không hy vọng rằng cô sẽ liên hệ với mình, vì vậy khi nhìn thấy số của Đằng Đàn hiện lên, Tạp Sắt Na vẫn có chút lo lắng.

Cô ấy ngồi thẳng người dậy.

Sau khi tín hiệu được kết nối, một khuôn mặt to lớn hiện ra chiếm toàn bộ màn hình, Tạp Sắt Na cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Em lùi ra xa một chút.”

Đằng Đàn vụng về chọc vào màn hình, di chuyển qua lại rồi sau đó lùi lại một chút.

Thấy cô bé này trước đây không bao giờ làm gì mà không có lý do, Tạp Sắt Na đi thẳng vào vấn đề: “Tìm chị có chuyện gì à?”

Cổ họng Đằng Đàn khẽ khàng nhưng không nói gì.

Tạp Sắt Na cười lạnh: “Không nói thì chị cúp máy đấy nhé.”

Lúc này Đằng Đàn mới chậm rãi giơ tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ chà xát vào nhau, đây là cử chỉ mà cô vừa học được trên StarNet.

Nhìn Đằng Đàn nghiêm mặt xoa ngón tay, Tạp Sắt Na suýt bật cười.

“Thiếu tiền à?”

Đằng Đàn khẽ gật đầu, suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “A Khiêu ấy ạ.”

Tạp Sắt Na suy nghĩ một chút và hiểu ra suy nghĩ của Đằng Đàn: “Em muốn đi kiếm tiền cho A Khiêu sao?”

Bạn nhỏ đối diện hăng hái gật đầu, xung quanh toát lên ý chí chiến đấu.

“Nhưng em vẫn còn là trẻ vị thành niên.” Tạp Sắt Na không chút do dự đưa ra sự thật tàn nhẫn, “Luật pháp tinh tế quy định không được thuê lao động trẻ em.”

Đằng Đàn lập tức ủ rũ.

Tạp Sắt Na nhìn khuôn mặt không biểu cảm nhưng lại có thể truyền tải chính xác mọi loại cảm xúc của Đằng Đàn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn bật cười.

Đằng Đàn hoang mang.

Đằng Đàn không hiểu Tạp Sắt Na đang cười cái gì, nhưng cô nhớ lại video ngắn mà cô đã xem trên Tinh Âm hôm nay – khi bạn cần giúp đỡ ai đó, bạn có thể thể hiện sự quan tâm thích hợp với họ để rút ngắn khoảng cách và đạt được mục đích của mình, thường được gọi là vuốt mông ngựa.

Bản thân cô hiện đang cần sự giúp đỡ của Tạp Sắt Na, liệu có nên vuốt mông ngựa một chút hay không nhỉ?

Đằng Đàn tự nhủ, cô hé miệng, giọng điệu vô cùng dõng dạc bắt đầu vuốt mông ngựa: “Ha →ha →.”

Nhưng Tạp Sắt Na lại càng cười lớn hơn.

Đằng Đằng hoang mang.

Đằng Đằng tức giận.

Đằng Đàn nhìn chằm chằm với đôi mắt chết lặng.

Tạp Sắt Na cố gắng nín cười, nhìn khuôn mặt ủ dột của Đằng Đàn, vì để biểu đạt ý xin lỗi nên đã gửi cho Đằng Đàn một phần bản đồ.

“Tất nhiên không thể làm người ở được, không ai sẽ nhận em đâu.” Tạp Sắt Na hít một hơi thật sâu: “Nhưng vẫn có thể tìm được một hai công việc bán thời gian trong một hoặc hai ngày gì đó.”

Đằng Đàn mở bản đồ, trên bản đồ có rất nhiều điểm đánh dấu nhỏ.

Tạp Sắt Na hất cằm: “Em lên StarNet, rồi đi đến những điểm nhỏ được đánh dấu trên bản đồ nhìn xem.”

Đằng Đàn lặng lẽ đếm, kinh ngạc trước số lượng điểm nhỏ, nghi ngờ nhìn Tạp Sắt Na: Chị kiếm được ở đâu thế?

“Em gái của chị đó, còn bé vào đại học, nói muốn độc lập, muốn tự kiếm tiền nuôi sống bản thân đồ đó.” Tạp Sắt Na nghĩ đến em gái mình, có chút tự hào: “Và đây là chiến lược làm thêm của con bé.”

Đằng Đàn giơ ngón cái lên tán thưởng em gái.

Ngày hôm sau, Đằng Đàn thức dậy sớm và lượn lờ trên StarNet với bản đồ trong tay.

Vào khoảng giữa trưa, sau khi bị từ chối lần thứ n vì id hồng danh, Đằng Đàn dần dần trở nên táo bạo hơn.

Bây giờ mọi người đều kỳ thị màu đỏ như vậy sao? Ngay cả việc rửa chén cũng không được!

Cô vụng về vẽ ra bảng điện tử, đánh dấu điểm làm thêm thứ bốn mươi hai trên bản đồ.

Nhìn bản đồ làm thêm toàn màu hồng mà Tạp Sắt Na đưa cho, Đằng Đàn thở dài buồn bã.

Con đường kiếm sống gia đình thật nặng nề và xa xôi.



Khi cô lượn lờ vào buổi chiều, bản đồ làm thêm đã bị tuyên bố vô hiệu.

Đằng Đàn ngồi xổm xuống đất với ánh mắt trống rỗng.

Cô không ngờ việc kiếm sống gia đình lại khó nhằn như vậy. Nhìn lướt qua số đếm ngược giải trừ id hồng danh ở mặt sau, 2208 ngày 46 phút 35 giây!

Thở dài một tiếng, Đằng Đàn ôm đầu ngồi xổm khổ sở.

Ba tháng!

Ba tháng lận đó!!

Ba tháng sau, có lẽ A Khiêu sẽ phải bán thân mới có thể nuôi nổi cô mất!

Đằng Đàn gạt bỏ bảng điện tử, hạ quyết tâm nhìn danh sách liên lạc, do dự bấm vào số của Tạp Sắt Na.

Sau khi tín hiệu được kết nối, khuôn mặt xinh đẹp của Tạp Sắt Na hiện ra trên bảng điện tử.

“Có chuyện gì sao?” Giọng điệu như thể có chút ngoài ý muốn, Đằng Đàn đã liên lạc với cô vài lần trong hai ngày qua, thực sự quá thường xuyên rồi.

Đằng Đàn: “À.”

“Hôm nay em không đi tìm việc làm à?” Tạp Sắt Na dừng lại, cảm nhận được sự ảm đạm bao trùm khắp người Đằng Đàn xuyên qua màn hình, lập tức hiểu ra, ánh mắt sắc bén: “Không tìm được à? Chẳng phải chị đã đưa cho em bản đồ việc làm rồi sao?”

Đằng Đàn do dự một chút, nhưng vẫn đưa cho Tạp Sắt Na bản đồ bị đánh dấu bằng dấu x đỏ và thời gian treo id hồng danh của mình.

Sau khi phóng to hình ảnh để xem rõ ràng, trong nháy mắt khuôn mặt Tạp Sắt Na thay đổi đủ loại sắc thái, cô ấy lau mặt, cố gắng nuốt xuống những lời thô tục muốn tuôn ra.

“Em mới lên StarNet có mấy ngày đâu mà đã biến thành id hồng danh rồi á?” Tạp Sắt Na bất lực, “Sao em không nói sớm?”

Đằng Đàn đúng lý hợp tình: “Chị không hỏi mà.”

“Vậy em là hồ lô đấy à?” Tạp Sắt Na cười lạnh, “Chị không hỏi thì em không nói luôn.”

Đằng Đàn quay đầu đi, không nói gì nữa.

Nhìn dáng vẻ dầu muối không ăn của bạn nhỏ, như một đứa con phản nghịch bất hiếu, Tạp Sắt Na nhíu mày: “Em đến chỗ đài phun nước trung tâm chờ chị.”

Nhận được câu trả lời, Đằng Đàn tắt thông tin cuộc gọi một cách dứt khoát.

Tạp Sắt Na bật cười.

Con nhóc này, chị còn chưa nói gì, mà nó đã tỏ ra như bị ức hϊếp thế này đây.

Đằng Đàn ngồi xổm ở bậc thang đài phun nước StarNet, chán nản lướt quang não.

Chưa đầy vài phút, thân hình cao gầy của Tạp Sắt Na đã xuất hiện trong đám đông.

Đằng Đàn liếc nhìn Tạp Sắt Na, rồi dời mắt khỏi quang não.

Hôm nay Tạp Sắt Na đi giày cao gót, đi trên đường như đang nói chuyện với ai đó. Thân mặc một chiếc váy dài màu đen, ngay cả viền váy cũng toát lên vẻ tinh tế. Vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy phô trương.

Ánh mắt Đằng Đàn bắt đầu từ giày cao gót của Tạp Sắt Na và dần dần di chuyển lên cao, đột nhiên cảm thấy hơi tự ti, khi Tạp Sắt Na đi giày cao gót thì như thể chỉ cần nửa thân dưới cũng đã cao bằng cô.

Thế giới tàn khốc này tàn khốc quá.

Ánh mắt Tạp Sắt Na nhìn xuống, thấy Đằng Đàn ủ rũ không vui, bèn kéo tóc cô: “Đi thôi, chị dẫn em đi kiếm tiền.”

Cánh cửa màu đen, trên đó có những đường cong sắc bén vây quanh ba chữ vàng kim “Đấu trường”.

Đằng Đàn ngước nhìn cánh cửa cao lớn toát lên vẻ giàu có: “Oa...”

Dư quang của cô bắt gặp một cỗ máy màu đen khổng lồ bên cạnh cánh cửa, cỗ máy đứng uy nghi ở bên phải cánh cửa, tay cầm một thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim, lấp lánh dưới ánh mặt trời nhân tạo trong StarNet, chói lóa mắt người nhìn.

Đằng Đàn: “...”

Con người giàu có cũng không thể chia sẻ.

Tạp Sắt Na vỗ nhẹ vào đầu cô: “Đứng ngốc đó làm gì thế? Đi vào đi.”

Đằng Đàn lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện theo sau Tạp Sắt Na là một người đàn ông tóc đen cao lớn.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo được ủi phẳng phiu. Khí chất ôn hòa nho nhã.

“Đây là Hách Nhĩ.” Tạp Sắt Na giới thiệu: “Bạn của chị, cũng quen A Khiêu.”

Hách Nhĩ nhìn Đằng Đàn với ánh mắt không che giấu gì mà đánh giá, đưa tay ra, mỉm cười nói: “Chào em.”

Đằng Đàn nắm tay anh ta một lúc, vội vàng nhắc Tạp Sắt Na: “Kiếm tiền ạ.”

Tạp Sắt Na lườm một cái đầy duyên dáng, dắt Đằng Đàn đi vào.

Đây là một đại sảnh rộng lớn gần như trống rỗng, bên trong đầy rẫy máy móc. Tạp Sắt Na kéo Đằng Đàn đến gần một đài, quét quang não của cô lên đó, nắm tay cô để giúp cô đăng ký và liên kết.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Tạp Sắt Na quay lại thấy Đằng Đàn đầy vẻ hoang mang, không khỏi bật cười: “Biết đánh nhau không?”

Đằng Đàn dùng sức gật đầu!

Tạp Sắt Na: “Vậy đã từng lái cơ giáp chưa?”

Đằng Đàn cúi đầu xuống.

Tạp Sắt Na xác nhận: “Chưa lái lần nào à?”

Đằng Đàn gục vai xuống.

Hách Nhĩ ở bên cạnh nghe thấy, có chút ngạc nhiên.

Tạp Sắt Na thở dài: “Không sao, hiện tại em cũng không có điểm tích lũy, chỉ có thể ở khu F sơ cấp, mọi người đều là trẻ con, em thử trước xem sao?”

Mắt Đằng Đàn đầy vẻ nghi ngờ: Thử xem là có thể kiếm tiền được sao?

Tạp Sắt Na kiên nhẫn giải thích: “Chỉ khi chiến thắng mới có thể kiếm tiền, thắng một trận ở khu F sẽ tích lũy điểm, tích lũy đầy 1000 điểm sẽ lên khu E, chiến thắng liên tiếp có thể nhận thêm điểm, nếu thua, điểm sẽ bị trừ. Tỷ giá hối đoái đổi điểm ở khu F thành tiền tệ là 1:10, càng lên cao tỷ giá hối đoái càng cao. Nếu ngại đánh từng trận một quá chậm, thì có thể thắng mười trận liên tiếp để trực tiếp khiêu chiến lên khu tiếp theo.”

Cô ấy nhìn Đằng Đàn đang suy tư, mỉm cười đầy ẩn ý: “Thua sẽ bị trừ điểm đó nha, nhưng em lại không có tiền, vì vậy quy tắc này đối với em là, chỉ có thể thắng, không thể thua.”

“Muốn thử xem không?”