- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nguyên Sang
- Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt
- Chương 19: Chào đón
Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt
Chương 19: Chào đón
Một người đàn ông cường tráng luôn mang khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, lúc này nheo đôi mắt lại, không kiềm được sức lực mà cười nhiều đến mức trên mặt đều là nếp nhăn, tuy nhìn không đẹp nhưng một loạt biểu cảm trên khuôn mặt của hắn thành thạo đến mức khiến người ta phải xót xa.
Tề Hồng Ảnh từ bên cạnh nghiêng người ra nhìn, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy loại nụ cười công nghiệp đáng sợ như vậy, khiến cả người anh ta nổi da gà, không khỏi rùng mình.
Hùng giáo quan phát hiện một cái đầu đinh hiện lên ở góc dưới bên phải màn hình, không chút dấu vết trừng mắt nhìn anh ta, thằng nhóc thối nhìn gì mà nhìn, không muốn bảng hiệu nữa à?
Tề Hồng Ảnh nhanh chóng lùi lại, dụi dụi mắt.
Xin lỗi, Hùng giáo quan, xin hãy tha lỗi cho sự thô lỗ của em.[Nhĩ Khang Thủ]
Một mình Hùng giáo quan độc chiếm màn hình, kéo camera lại gần, cả khuôn mặt như muốn dán lên.
Một cái màn hình một khuôn mặt là kỹ năng cần thiết của giáo viên Đệ Nhất Quân các người sao?
Đằng Đàn “Soạt” một tiếng che lấp quang não, hình chiếu biến mất trong nháy mắt.
“Làm sao thế? Sao lại đen rồi?” Hùng giáo quan cao giọng, vỗ mạnh vào quang não: “Tiểu Đằng, bên em bị sao vậy? Quang não nát của Tề Hồng Ảnh cũng khó sử dụng như đầu óc của em ấy vậy!”
Tề Hồng Ảnh: “...” Thầy giáo, thầy công kích sai người rồi! Hơn nữa của em là mẫu mới nhất! Mẫu, mới, nhất!
Âm thanh hơi rè phát ra từ dưới lòng bàn tay.
Tề Hồng Ảnh giơ ngón tay cái lên, im lặng bày tỏ sự kính trọng của mình.
Quang não vẫn đang phát ra âm thanh, bàn tay đang che chắn có thể cảm nhận được sự rung chuyển.
Đằng Đàn hít sâu một hơi, miễn cưỡng buông tay ra.
Hùng giáo quan: “Ai ya, được rồi, được rồi.” Anh ta lùi lại một chút.
Đằng Đàn buộc ánh mắt của mình dừng lại trên màn hình, trước đây cô đã từng được chỉ dạy, cũng không thực sự muốn nhìn thấy lần nữa. Nhưng đây là tài liệu giảng dạy về thực hành cười tiêu cực, cô nên ghi nhớ rõ ràng và rút kinh nghiệm sau này.
Hùng giáo quan chỉ nhìn chằm chằm vào Đằng Đàn, không nói gì, đầy quan tâm hỏi han: “Sao vậy Tiểu Đằng, có vấn đề gì sao?”
Đằng Đàn lắc đầu.
Hùng giáo quan còn muốn nói tiếp thì đằng sau có người ấn nhẹ vào vai anh ta.
Hùng giáo quan cau mày, sốt ruột lắc vai: “Ai đấy? Không thấy L…”
Một khuôn mặt hiền từ xuất hiện trên vai của Hùng giáo quan.
Đó không phải là sự hiền lành của Hùng giáo quan mà thực sự trông rất tốt bụng.
Ông lão hiền từ nhẹ nhàng nói với Hùng giáo quan: “Không thấy cái gì?”
Hùng giáo quan lập tức thu hồi sự nóng nảy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không có gì, viện trưởng, ngài nghe lầm rồi!’’
Tề Hồng Ảnh: Sao ngài lại có ba bộ mặt chứ? Sớm muộn gì cũng giải quyết cả mình!
Viện trưởng vỗ nhẹ vai Hùng giáo quan, ra hiệu cho anh ta lùi lại. Tự mình lấy quang não cầm ra xa, điều chỉnh vị trí sao cho nó có thể đóng khung toàn bộ nửa trên cơ thể, sau đó cong mắt và nở một nụ cười của bậc trưởng bối.
“Bạn học Tiểu Đằng à, tôi là viện trưởng của Học viện Cơ Giáp, trước đây tôi từng nghe Tiểu Hùng giải thích qua tình hình của em, em yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp em giành được mức học phí tốt nhất, em cứ yên tâm đi học nhé.” Nhìn thấy tai Đằng Đàn lặng lẽ chuyển động, viện trưởng cười nói: “Trường học sẽ khai giảng vào tháng 9, có một số đàn anh trong khoa đang thực tập xã hội trong Đội quân tình nguyện của Đức Thụy Tư Đặc, đến lúc đó em có thể đi cùng họ, trên đường có người chăm sóc. Cũng có thể tìm hiểu thêm về tình hình của trường học với họ.”
Đằng Đàn ngập ngừng gật đầu.
Mấy đàn anh hả, nếu như đều ồn ào như Tề Hồng Ảnh thì cô có thể tự đi được.
Viện trưởng tiếp tục nói: “Hai tháng nay em phải điều chỉnh thể trạng, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Tháng 10 sẽ có giải đấu dành cho tân sinh viên, chúng tôi đều rất mong chờ màn trình diễn của em ở giải đấu. Lát nữa Tiểu Hứa sẽ gửi cho em một bản thông tin liên lạc với các giáo viên Khoa Chiến đấu Cơ giáp của chúng tôi, nếu có bất kỳ câu hỏi nào có thể liên hệ trực tiếp với họ, mọi người đều có thời gian, cũng rất sẵn lòng giải đáp câu hỏi của em.”
Ông ấy ngừng một chút, thu lại nụ cười, giọng nói đột nhiên cao hơn và trở nên hùng hồn: “Đệ Nhất Quân chúng tôi, rất vui mừng chào đón em gia nhập.”
…
Một khoảng yên lặng.
Không ai đáp lại.
Vẻ mặt của viện trưởng không thay đổi, trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc, thắc mắc tại sao cô bé này lại ngốc nghếch đến vậy, lúc này nên khen ngợi vài câu để nhân cơ hội thay đổi chủ đề, vẽ một bức tranh triển vọng trong tương lai, cuối cùng thêm hai lời động viên nữa là cái kết hoàn hảo.
Đây chính là hình thức phát biểu cơ bản của người lãnh đạo, nếu em không trả lời, một mình tôi sẽ khó xử lắm!
Đằng Đàn đợi một lúc, mới phát hiện ông lão chỉ nhìn cô, không nói gì nữa.
Vậy là nói xong rồi?
Cô cũng đứng thẳng người, nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Giơ tay “Cạch” một tiếng tắt cuộc trò chuyện.
Viện trưởng thấy Đằng Đàn đáp lại, còn muốn nói gì đó, vừa định mở miệng thì Đằng Đàn đã cắt đứt liên lạc để ông ấy há hốc mồm nhìn màn hình tối thui.
“Khụ——” Ông ấy ho hai tiếng như không có chuyện gì xảy ra.
Thu hồi ánh mắt từ màn hình đã tắt, viện trưởng chọn lọc nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi của Đằng Đàn, cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, đã lâu lắm rồi ông ấy mới nhìn thấy một đứa bé ngốc nghếch và ngoan ngoãn như vậy.
Viện trưởng liếc nhìn điểm số và báo cáo kiểm tra thể chất hiển thị trên màn hình lớn.
Báo cáo kiểm tra thể chất được gửi sau khi ông ấy vừa nhận được tiền thưởng để dụ một công nhân nhập cư muốn xem trò đùa.
Bản báo cáo hình ngũ giác khổng lồ và các kết quả dữ liệu khác nhau được phân tích trong trận chiến này được đặt cạnh nhau, ông ấy đột nhiên bắt đầu mong đợi nó.
Lần này, Đệ Nhất Quân của họ có thể đạt được vinh quang gì.
Đằng Đàn đưa lại quang não cho Tề Hồng Ảnh, lặng lẽ đi tới ngồi xổm bên cạnh thầy giáo Hứa.
Thầy giáo Hứa đang sắp xếp lại bản báo cáo phân tích vừa in ra. Tuy rằng kết quả dữ liệu đã được gửi về trường, nhưng trong học bạ của Đằng Đàn vẫn cần phải có hồ sơ gốc.
Tề Hồng Ảnh vẫn không thể đè nén nghi hoặc trong lòng, chạy tới ngồi xổm bên cạnh Đằng Đàn.
Nhìn thầy giáo Hứa một lúc, Tề Hồng Ảnh không nhịn được hỏi: “Anh nhớ rõ lúc lấy vũ khí em chọn là một con dao, sau đó vì sao lúc đâm vào chân tôi lại là hai con?”
Đằng Đàn lơ đãng liếc anh ta một cái, nhìn thấy vẻ tò mò trên mặt anh ta, chậm rãi nói: “Tử mẫu đao.”
“Tử mẫu đao?” Tề Hồng Ảnh không khỏi cao giọng: “Còn có thứ đồ tốt như vậy hả?”
Tề Hồng Ảnh vẫn muốn hỏi, nhưng Đằng Đàn không chịu lên tiếng, anh ta đành phải tự mình cầm quang não chạy đến góc tường để kiểm tra lại.
Đợi đến khi thầy Hứa cẩn thận đóng gói hồ sơ, quay người lại thì thấy Đằng Đàn đang lặng lẽ chờ đợi ở một bên, không nhịn được đưa tay xoa tóc cô, làm rối tung phần tóc đuôi ngựa mà Đằng Đàn đã tốn bao nhiêu công sức mới buộc được.
Đằng Đàn che đầu lại, lắc mạnh từ bên này sang bên kia, mãi mới thoát ra được, lập tức quay người lại và bật chế độ tự chụp chân dung của quang não. Đáng buồn thay, lại phát hiện ra rằng tóc mình đã rối tung.
Hôm nay ra ngoài đúng lúc A Khiêu không có ở nhà, đây là cô phải tự mình buộc rất lâu mới buộc được đó!
Đằng Đằng âm thầm khóc + Đằng Đằng liên tiếp chịu sát thương trong lòng. jpg.
Cảm nhận thấy áp suất không khí xung quanh Đằng Đằng giảm rõ rệt, thầy giáo Hứa đi đến phía sau cô và cười nói: “Em tự buộc xấu quá, để thầy buộc giúp em.”
Thầy giáo Hứa cầm dây cao su bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của Đằng Đằng và buộc tóc lại cho cô.
Thầy giáo Hứa vuốt mái tóc hơi xoăn trong tay mình: “Em muốn hỏi về giải đấu của tân sinh viên à?”
Đằng Đàn vô thức muốn gật đầu nhưng khi cảm nhận được một lực tác động lên da đầu, cô dừng gật đầu lại và nói “Dạ” một tiếng.
Thầy giáo Hứa nói với giọng từ tốn: “Giải đấu dành cho tân sinh viên là cuộc thi do tất cả các trường quân sự trong hệ thống hành tinh Tra Thụy cùng tổ chức, chỉ có tân sinh viên của mỗi trường mới có thể tham gia.”
Đằng Đàn hỏi: “Tất cả tân sinh viên?”
“Tất nhiên không phải.” Thầy giáo Hứa dùng ngón tay chải lại mái tóc rối tung của Đằng Đàn, nói: “Trước khi giải đấu bắt đầu, trường học sẽ tiến hành tuyển chọn nội bộ, chỉ những người vượt qua tuyển chọn mới có tư cách tham gia.”
Đằng Đàn suy nghĩ một lát: “Vậy em có cần tham gia tuyển chọn không?”
Thầy giáo Hứa vuốt tóc ra sau xong, chậm rãi buộc lại: “Không cần, em là đặc tuyển, hơn nữa thành tích kiểm tra của em cũng đủ để em được tuyển thẳng vào giải đấu.”
Đằng Đàn lại hỏi: “Giải đấu thi đấu cái gì ạ?”
Hắn kéo dây chun và giải thích: “Phương pháp thi đấu của giải đấu dành cho tân sinh viên không xác định, thường được xác định ngẫu nhiên bởi hệ thống ngẫu nhiên trước nửa tháng khi giải đấu bắt đầu. Hạng mục giải đấu năm ngoái là trận chiến pháo đài, đợt thi của Tề Hồng Ảnh là trận chiến tính điểm đồng đội, năm trước nữa là trận chiến phe cánh hay là trận chiến về đích, không nhớ rõ nữa rồi.”
Thầy giáo Hứa búi tóc lên, nới lỏng mối tóc, dặn dò cô: “Hai tháng này cố gắng tích lũy thêm một vài kinh nghiệm chiến đấu. Trong thời gian thi đấu, bên hệ thống liên kết sẽ mở phòng phát sóng trực tiếp để phát sóng, nếu em thể hiện tốt, độ nổi tiếng cao, khán giả thưởng tiền, thì sẽ có tiền hoa hồng.”
“Xong rồi.” Nhìn búi tóc mềm mại xinh đẹp, thầy giáo Hứa rất hài lòng, vỗ nhẹ vai Đằng Đàn: “Em tự xem đi.”
Đằng Đàn mở chế độ tự chụp ra, hơi cúi đầu nhìn xung quanh, cảm thấy rất hài lòng, ngón tay không nghe lời nhấn nút chụp vài lần.
Buộc rất đẹp, buộc trên đầu cô còn đẹp hơn nữa!
Cô quay người lại nhìn thầy giáo Hứa đầy mong đợi.
Thầy giáo Hứa hiểu ý cô, có chút buồn cười: “Đi học đi, khi nào rảnh thầy sẽ buộc cho em.”
Đằng Đàn gật đầu thật mạnh.
Thầy giáo Hứa rời khỏi Đức Thụy Tư Đặc vào ngày thứ hai sau bài kiểm tra, Đằng Đàn đặc biệt đến tạm biệt hắn.
Đó là vì tình thầy trò sau này chứ không phải vì búi tóc nhỏ xinh đẹp.
Trước khi rời đi, thầy giáo Hứa đưa cho cô thẻ sinh viên tạm thời của trường Đệ Nhất Quân, bảo cô đi xung quanh trong hệ thống Học viện Quân sự Liên Hợp để làm quen với thông tin trong khuôn viên trường trước.
Thầy giáo Hứa chân thành dặn dò cô: “Tiểu Đằng, tất cả các trường quân sự ở hệ thống hành tinh Tra Thụy đều đang sử dụng hệ thống liên hợp. Nếu em thấy trên đó có bài viết nói xấu về Đệ Nhất Quân của chúng ta thì đừng tin. Đó là bởi vì các trường khác không muốn chúng ta tốt, nếu không thắng được chúng tathì chỉ có thể bôi nhọ sau lưng, em phải mở to hai mắt, học cách tự mình phán đoán.”
Đằng Đàn ngoan ngoãn gật đầu.
Thầy giáo Hứa cảm thấy rất nhẹ nhõm, vô cùng hài lòng.
Đã bao nhiêu năm chưa thấy một học sinh nào hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy! Dưới sự chăm sóc và bồi dưỡng cẩn thận của những người thầy như họ, bạn học Tiểu Đằng chắc chắn sẽ trở thành bông hoa nở rộ nhất dưới ánh mặt trời của Tra Thụy!
A Khiêu vui vẻ lấy thẻ sinh viên tạm thời của Đằng Đàn lật đi lật lại xem.
Cô gái trong ảnh tóc dài buộc nửa đầu, đôi mắt sáng nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sắc bén và khuôn mặt không chút biểu cảm. Nhưng với khuôn mặt trẻ con và búi tóc nhỏ đáng yêu đó, trông giống như một đứa trẻ đang giả vờ làm người lớn, khiến người ta không khỏi muốn véo vào mặt cô.
A Khiêu nhìn những bức ảnh tràn đầy năng lượng, rồi nhìn Đằng Đàn đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt nghiêm túc, uống nước vui vẻ và chăm chú xem Cuộc phiêu lưu của Nobita. Trong lòng còn đang ôm Bupropion to như chiếc tivi cỡ lớn, thỉnh thoảng lại chạm vào.
Không hiểu sao chợt có cảm giác như con mình đang lớn.
Nhạc kết thúc vang lên trong phòng khách, A Khiêu bước tới tắt thiết bị hình ảnh.
“Đằng Đằng.” A Khiêu hiếm khi quay đầu lại: “Em ôn tập xong môn văn hóa chưa?”
Đôi mắt của Đằng Đàn mở to, A Khiêu thậm chí có thể nhìn thấy sự lên án trên khuôn mặt vô cảm.
Trách anh ta không có trái tim, trách anh ta tàn nhẫn như vậy.
Hai người im lặng mặt đối mặt, A Khiêu không khỏi muốn mủi lòng khi nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của Đằng Đàn, tuy nhiên, những lời chỉ dẫn nghiêm túc của thầy giáo Hứa trước khi rời đi và bảng thành tích môn văn hóa trên học bạ có màu đỏ chói lóa vẫn khiến A Khiêu giữ vững lập trường.
A Khiêu buộc mình phải dời ánh mắt đi, giả vờ lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay em không học xong tiết đầu tiên thì ngày mai em sẽ không được xem cuộc phiêu lưu của Nobita nữa!”
A Khiêu quay người bước vào bếp trong ánh mắt không thể tin được của Đằng Đàn: “Cũng không có món tôm càng xanh om nước tương nào cả.”
Đằng Đàn ngơ ngác nhìn bóng lưng tàn nhẫn của A Khiêu biến mất sau cửa bếp.
Sao có thể!
Sao có thể!
Làm sao có thể đe dọa cô bằng Bupropion và tôm càng xanh om chứ?
Chắc chắn là Tạp Sắt Na đã dạy hư A Khiêu rồi!
Đằng Đàn tức giận đấm vào Bupropion.
Nhìn vết lõm trên nắm tay của fatty blue dần bằng phẳng lại, cuối cùng vẫn là vì không cam lòng đành miễn cưỡng ôm fatty blue vào lòng rồi đi học lịch sử.
Tạp Sắt Na đáng hận! Từ lần sau không bao giờ làm người hỗ trợ của cô ấy nữa!
Trả tiền cũng không làm!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nguyên Sang
- Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt
- Chương 19: Chào đón