Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt

Chương 18: Kết thúc (Bắt côn trùng)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh sáng mạnh do vụ nổ của pháo nòng trơn khiến cho Tề Hồng Ảnh chói mắt, anh ta thầm kêu không ổn, lập tức rút toàn lực về phía sau, đồng thời phóng pháo truy kích và bắn liên tiếp vào vị trí trên radar.

Sau khi hoàn toàn thoát ra khỏi vùng khói do vụ nổ gây ra, Tề Hồng Ảnh mới dám hít một hơi.

Anh ta thực sự mệt mỏi, đời này chưa bao giờ mệt mỏi đến thế.

Đây chẳng phải là một trò chơi giải trí để anh ta thả lỏng “Cùng bay” với đàn em của mình trong nửa tiếng để vun đắp tình cảm sao? Tại sao đột nhiên biến thành một cuộc thảm sát một chiều với độ khó ở địa ngục rồi?

Tề Hồng Ảnh rơi lệ.

Tề Hồng Ảnh không hiểu.

Đây không phải là nữ thí chủ đang cứu người gặp nạn, mà đây là một nữ thổ phỉ đang đến để đẩy đổ miếu hòa thượng!

Đằng Đàn lao ra khỏi vùng khói, nòng súng hết tốc lực mà truy đuổi, bốn phát súng nòng trơn nổ liên tiếp trong không trung, bụi mù tứ phía. Uy lực của pháo nòng trơn không mạnh nhưng Đằng Đàn dùng nó để cản trở tầm nhìn, phạm vi bị chặn vẫn rất đáng kể.

Vẫn còn? Tề Hồng Ảnh quả thực ám ảnh với pháo nòng trơn. Dùng pháo nòng trơn làm quả bom khói, ý tưởng tuyệt vời này đến từ đâu vậy! ( 艹皿艹 )

Đằng Đàn ẩn sau làn khói, nòng súng phía sau đã hạ nhiệt xong, liền chuyển mục tiêu chĩa thẳng vào kho đạn dược trên vai trái của Tề Hồng Ảnh.

Kho đạn dược trên vai trái của Tề Hồng Ảnh chứa đầy đạn pháo có sức sát thương cao, một khi bắn trúng thì có thể hủy diệt mọi thứ.

Hệ thống động lực đã được nạp đầy, cánh quạt gấp rút quay lại, thân máy bay dịch chuyển sang bên phải.

Anh ta chưa kịp ổn định lại cơ thể, một phát súng truy kích đã bắn thẳng vào mặt Tề Hồng Ảnh. Đây mới là đòn tấn công thực sự của Đằng Đàn!

Lực bắn rất lớn gần như khiến Tề Hồng Ảnh rơi xuống từ không trung, cơ giáp bị hư hại nặng nề, lùi vào vách đá, ba cánh quạt quay nhanh để giảm bớt lực mới miễn cưỡng giữ được thân máy bay.

“Dựa vào!”

Tề Hồng Ảnh hít sâu một hơi, mở đối thoại trong trận: “Đàn em em có biết quy tắc đi đường không, đánh người không đánh mặt!”

Đằng Đàn vô tình cười khẩy: “À.”

Tề Hồng Ảnh: “...”

Rõ ràng trông mặt đáng yêu như vậy, tại sao tính cách lại thiếu đòn như thế!

Đằng Đàn đổi vũ khí với tốc độ rất nhanh, tay trái mang pháo truy kích ở trên, đồng thời dùng tay phải lấy ra một nắm lựu đạn sáng bóng từ phần phía dưới lưng rồi ném ra.

Tề Hồng Ảnh chuyển hướng, tránh né, súng đồng loạt nhắm trúng vào ngực, sợ Đằng Đàn lừa mình nên thêm một khẩu súng truy kích ở phía sau. Pháo binh từ hai bên va chạm vào nhau ở phía gần Tề Hồng Ảnh và bất ngờ nổ tung. Trong luồng không khí có chút vặn vẹo, một luồng khói trắng từ trung tâm vụ nổ tràn ra, nhanh chóng lan rộng trong không trung, che khuất tầm nhìn của Tề Hồng Ảnh.

Quả bom khói!

Tề Hồng Ảnh cảm thấy rất sụp đổ, con mẹ nó ai lại dỡ nòng pháo và lãng phí kho đạn dược để lắp quả bom khói trong cuộc thi cận chiến tay đôi? Một loạt quả bom khói phát nổ, lập tức bao trùm Tề Hồng Ảnh.

Anh ta mở radar ra để tìm vị trí của Đằng Đàn.

[Máy thu tín hiệu đã bị hỏng, hệ thống radar không thể sử dụng.]

Tề Hồng Ảnh trừng to mắt, trong nháy mắt, một tia sét lóe lên trong đầu anh ta, kết nối tất cả các đòn tấn công trước đó của Đằng Đàn lại!

Cơ giáp bị lật đổ rồi!

Tề Hồng Ảnh gào vào kênh giọng nói chính: “Đàn em, em tính toán kĩ thật, tâm cơ ác độc quá!”

Đằng Đàn vẫn không nhúc nhích, ngắt giọng nói, trở tay là một đại lễ hỏa lực liên tiếp được đưa đến.

Viện trưởng thấp giọng thở dài: “Tề Hồng Ảnh đã thua.”

Hùng giáo quan nhìn ông ấy với vẻ mặt vui vẻ: “Pháo nòng trơn có thời gian sạc ngắn, tốc độ bắn nhanh, khói bụi lớn, dùng để ngăn chặn đối thủ, chặn tầm nhìn. Lựu đạn sát thương cao ở bước thứ hai buộc Tề Hồng Ảnh phải ẩn nấp theo hướng đã định trước để bảo toàn kho đạn dược. Pháo truy kích cuối cùng mới là mục tiêu thực sự, trực tiếp làm phát nổ máy thu tín hiệu trên đầu Tề Hồng Ảnh, vô hiệu hóa radar của cậu ta, khiến cậu ta không thể tìm thấy vị trí của mình.”

“Con mắt này của tôi vẫn tốt như lúc trước.” Theo lời nói là vẻ mặt hớn hở này càng đắc ý.

Giáo quan của Tề Hồng Ảnh nhìn dáng vẻ thảm thương của học trò của mình, cảm thán một câu: “Tất cả các nòng pháo mà em ấy chọn đều được sử dụng vừa phải, em ấy cũng đã làm rất tốt việc dự đoán thời gian. Thật là một kế hoạch kỹ lưỡng. Có vẻ như em ấy đã đặc biệt quan sát S-67 khi chọn sơ đồ kết cấu.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, Đằng Đàn đã bắn nhiều phát vào giữa làn khói nhưng hầu hết đều bắn trúng vách đá phía sau Tề Hồng Ảnh.

Tiếng pháo phát nổ như ở bên tai, Tề Hồng Ảnh còn chưa kịp phản ứng, tầm nhìn đã thành một mảng trắng xóa, trong khoang chật hẹp của cơ giáp dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, trước khi lý trí trong não bị sương trắng nuốt chửng, cơ thể đã hành động trước một bước. Kho đạn dược mở ra hết, nòng súng bắn phá vào tất cả các chỗ phát ra đạn. Không thể để cho cô đến gần!

Kho đạn không phải là vô tận. Tiếng súng dần dần chậm lại trong làn khói.

Đằng Đàn liếc nhìn thời gian. Lúc đó kho lửa đạn đã gần cạn kiệt do đợt ném bom tần suất cao cuối cùng của cô. Một loạt đạn lửa sát thương cao cuối cùng hoàn tất thân hình lúc ẩn lúc hiện trong sương mù dày đặc vụt qua, theo sát đó là một quả bom khói khác.

Khói trắng lúc trước dần trở nên mỏng hơn dưới sự phá hủy của đạn pháo, Tề Hồng Ảnh mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đỏ nhấp nháy bên ngoài làn khói, liền mở nòng và nổ súng vào nguồn sáng.

Sương mù trong không khí còn chưa tan hết, lại bốc lên một trận khói càng dày đặc hơn.

Trong lúc hỗn loạn, một con dao sắc bén xuyên qua làn sương trắng, rít lên mang theo khói thuốc súng chưa tan, lao về phía Tề Hồng Ảnh.

Chân phải!

Con dao sắc bén xuyên qua khớp yếu nhất của chân phải, sức mạnh cực lớn mang theo trong đó xuyên thẳng vào khớp chân phải của người máy và đóng đinh nó vào vách đá cứng phía sau, chuôi dao chưa xuyên qua mắc vào khớp của cơ giáp, hạn chế toàn bộ hành động của cơ giáp.

Trước khi Tề Hồng Ảnh kịp thoát ra, một con dao khác xuyên qua không trung, đâm thẳng vào chân trái của, ghim Tề Hồng Ảnh vào vách đá.

Xong rồi. Trong lòng Tề Hồng Ảnh than thở.

Hai con dao cực mạnh trở thành áp lực cuối cùng chống đỡ sự sụp đổ của vách đá. Đằng Đàn rút máy đẩy ra, toàn bộ cơ giáp đều phủ đầy bụi, ngoài việc áo giáp cơ giáp bị mài mòn do hậu quả của vụ nổ, 8% áo giáp đã bị tổn hại ra thì không có tổn thương lớn nào khác.

Vô số hòn đá liên tiếp rơi xuống, đập vào cơ giáp không thể trốn thoát, Tề Hồng Ảnh chỉ đành lựa chọn nằm yên.

Phạm vi tầm nhìn của cơ giáp đều là đá vụn lớn nhỏ, từng viên từng viên, giống như mưa rơi, Tề Hồng Ảnh thấy đầu óc hơi đau.

Hệ thống phát ra cảnh cáo màu đỏ, Tề Hồng Ảnh bất lực.

Khoang mô phỏng mở ra, Tề Hồng Ảnh lật người ngồi dậy, đầu bị đập choáng váng dần dần tìm lại được khả năng suy nghĩ.

Anh ta nhắm mắt lại, trong đầu rất nhanh khôi phục lại trận đấu này một lần, cảm thấy đại khái có thể tổng kết lại thành hai câu:

Giai đoạn đầu: Hai con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng tung bay.

Giai đoạn sau: Cô ấy đuổi, tôi chạy trốn, tôi mọc cánh cũng khó thoát.

Không hợp lý!

Pháo nòng trơn có thể sử dụng như quả bom khói?

Rõ ràng lúc đó cô ấy chỉ mang theo một con dao tại sao lúc sau lại biến thành hai con?

Dùng pháo laser bắn liên tiếp, then chốt còn bắn chuẩn, đây là trên đầu mọc mắt chim ưng hả?

Một con dao có thể xuyên qua cơ giáp, mặc dù là khớp liên kết nhưng lực lớn như vậy thật sự hợp lý à?



Tề Hồng Ảnh ngửa đầu nhìn lên trần nhà, trong đầu óc không thông minh lắm của anh ta tràn đầy dấu hỏi chấm.

Hơn nữa là cũng may anh ta đã học năm ba rồi, nỗi khổ của nữ thổ phỉ, cứ giao cho các em khóa dưới chịu đựng đi! Tay già chân già của anh ta thật sự không chịu nổi tàn phá nữa (t▽t).

Sự rung động nhanh chóng của quang não đã thu hút sự chú ý của Tề Hồng Ảnh, anh ta nhấn vào giao diện tin nhắn, màn hình tràn ngập những tin nhắn từ vị giáo quan.

Tề Hồng Ảnh nhanh chóng lướt xem qua, những đoạn tin nhắn dài, thật ra chỉ cần bốn từ để rút ra ý chính. Cái đứa ngốc này!

Tề Hồng Ảnh: “...” Quá đáng quá đáng quá rồi, đây còn là giáo quan ruột sao?

Anh ta tức giận bàn phím, cố gắng giải thích với sĩ quan huấn luyện. Khoang mô phỏng bên cạnh mở ra với một tiếng “Bíp”.

Đằng Đàn ôm lấy mép của khoang mô phỏng và ngồi thẳng dậy, cô đã biết được tại sao Tống Diên lại thích dùng bom ném người rồi, thực sự rất tuyệt!

Cảnh tượng núi sụp đổ cứ hiện lên trong đầu Đằng Đàn, như thể toàn bộ máu trong cơ thể cô đều nổ tung theo tiếng súng.

Bên trong cơ thể hơi đau, dường như có gì đó đang nảy mầm, Đằng Đàn liếʍ liếʍ môi, ép mình bình tĩnh lại, ý chí chiến đấu trong mắt chưa tan, đôi mắt vô cùng sáng ngời nhìn thẳng về Tề Hồng Ảnh.

Tề Hồng Ảnh hơi rùng mình, trán đau nhức, đây là đang nhìn chằm chằm vào trán anh ta sao?

Quang não lại bắt đầu rung lên, giáo quan gọi video đến.

Tề Hồng Ảnh nghiêng người, vội vàng bấm nút kết nối, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt phóng đại quá mức.

Ánh mắt giáo quan sắc bén, miệng cười lạnh, cảm giác có thể tế trời anh ta bằng ánh mắt sắc như dao bất cứ lúc nào.

Tề Hồng Ảnh thấy tình hình không ổn, vừa định mở miệng nói chuyện, sĩ quan huấn luyện đã đánh đòn phủ đầu: “Cậu…”

Đột nhiên anh ta nhớ ra phía sau mình còn có giáo viên và nhân viên văn phòng tuyển sinh của các viện khác, tất cả đều là những quý ông mặc sơ mi và quần tây.

Để giữ lấy vật trang sức trang nhã đang bị đe dọa của khoa cơ giáp chiến đấu, vị sĩ quan huấn luyện ngừng nói, giọng điệu miễn cưỡng rẽ sang hướng khác, hạ giọng: “Cậu đang làm gì đấy? Không phải đã bảo đánh cho tốt rồi sao! Bây giờ cậu đang đánh loại thuốc súng gì đây?”

Tề Hồng Ảnh cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Sĩ quan huấn luyện lùi lại một bước, đưa tay làm ra hành động cắt cổ trước màn hình, cười âm hiểm: “Đợi khi cậu về, tôi sẽ đích thân đón, gió, tẩy, trần cho cậu!"

Nói xong vỗ vào camera một cái, rất tức giận: “Chậc, tránh ra!”

Tề Hồng Ảnh còn đang băn khoăn không biết tránh ra cái gì, thì nhìn thấy một người đàn ông cường tráng cao hai mét đẩy vị sĩ quan huấn luyện của họ ra, chiếm lấy màn hình.

“Tiểu Đằng à? Em đang ở đâu?” Người đàn ông cường tráng dùng đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm vào anh ta nhưng lời nói lại rất ôn hòa và nhẹ nhàng, sĩ quan huấn luyện nhà mình bị đẩy ra phía sau cũng có vẻ mặt hiền từ.

Tề Hồng Ảnh thừa nhận anh ta chua rồi.

Ba năm, ba năm đó!

Tình thầy trò ba năm không sánh bằng nửa tiếng đồng hồ của người ta! Chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy!

Anh ta không hiểu.

Trong lòng Tề Hồng Ảnh tức giận, thương tiếc cho ba năm thanh xuân của mình, gửi quang não cho Đằng Đàn.

Đằng Đàn nhận lấy quang não, nhìn chằm chằm màn hình một lát, hạ mắt xuống.

Hùng giáo quan đầy săn sóc, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Đằng à, cảm thấy thế nào? Trận chiến mô phỏng lần đầu tiên có thích ứng được không? Cơ giáp hạng nhẹ em thích ứng cũng rất tốt, có kỹ năng gì đặc biệt không? Hôm nay sao đột nhiên lại đổi thành sử dụng tấn công từ xa hả, là muốn học tập thêm các phương diện khác sao? Muốn học thì đến trường học, chúng tôi dạy em nha!”
« Chương TrướcChương Tiếp »