Bạch Nhất Trần múc chén cháo cho Thời Diệc Nam, đưa thêm chiếc thìa rồi mới ngồi đối diện hắn.
"Nếu rất nhiều năm sau, chúng ta ngẫu nhiên gặp mặt lại, em nên bắt chuyện với anh thế nào nhỉ? Chỉ rơm rớm nước mắt, yên tĩnh không nói..."
Bạch Nhất Trần cầm thìa, ngón tay thon dài trắng trẻo đến mức có thể xuyên thấu được, dường như nhìn thấy cả dòng máu chầm chậm chảy xuôi phía dưới. Ánh sáng êm dịu rắc lên mặt anh từng khoảng sáng nhỏ vụn, bờ môi đỏ tươi mở ra đóng lại, đọc một câu thơ bằng tiếng Hi Lạp mà Thời Diệc Nam nghe không hiểu.
Thời Diệc Nam nở nụ cười, nhấp một hớp cháo và hỏi anh: "Đây là thơ gì?."
Bạch Nhất Trần nhìn hắn, dịu dàng hồi đáp: "Thơ tình."
"Sao không phải là tiếng Pháp?"
"Vì không muốn để anh biết em yêu anh nhiều bao nhiêu." Bạch Nhất Trần ngậm thìa, cười híp mắt nói với Thời Diệc Nam.
Thời Diệc Nam bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đáy mắt ngập tràn cưng chiều. Đôi mắt hắn đảo qua hoa hồng đỏ thắm trong bình thủy tinh rồi lơ đãng hỏi: "Bó hồng rất đẹp, bạn trai tặng à?"
"Không phải. Là lễ tình nhân hôm trước, một người bạn tốt tặng."
Thời Diệc Nam không bày tỏ ý kiến với lời giải thích của Bạch Nhất Trần—— có bạn tốt nào sẽ tặng hoa hồng vào lễ tình nhân chứ?
Bạch Nhất Trần nhìn thấy ánh mắt hắn hiện vẻ không tin. Anh vui khôn tả mà bật cười, cười đến khóe mắt đều rịn ra nước. Anh thở dốc hỏi: "Không phải là anh cho rằng em có bạn trai mới đó chứ?"
Thời Diệc Nam nhíu mày: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Đương nhiên là không phải, em không có bạn trai mới." Bạch Nhất Trần đứng lên, đi tới trước mặt Thời Diệc Nam và chủ động ngồi trên chân hắn, ôm lấy cổ hắn, gửi tặng một nụ hôn triền miên ẩm ướt, mãi tận khi hai người đều thở hổn hển mới hơi buông ra. Anh có phần kích động khó giải thích được, giọng nói cũng rất thấp, "Vẫn luôn là anh, vẫn chỉ có anh..."
Thời Diệc Nam không nghe rõ anh nói gì: "Nhất Trần?"
Bạch Nhất Trần cười, nắm tay hắn chạy lên tầng trên. Anh mở ra ngăn kéo, móc ra bαo ©αo sυ và thuốc bôi trơn rồi đặt vào tay Thời Diệc Nam: "Anh xem hạn sử dụng đi."
Tuy Thời Diệc Nam không hiểu lắm nhưng vẫn xem vỏ hộp. Điều làm hắn kinh ngạc chính là, thuốc bôi trơn và áo mưa đã hết hạn từ một năm trước.
"Việc này..."
"Anh lại đi theo em." Bạch Nhất Trần không chờ Thời Diệc Nam dứt lời đã kéo tay hắn xuống tầng dưới, đi tới cây treo quần áo ở cửa chính và gỡ xuống chiếc áo khoác xám đậm. Anh đưa cho Thời Diệc Nam để hắn mặc vào.
Thời Diệc Nam khoác chiếc áo theo ý Bạch Nhất Trần, Bạch Nhất Trần sửa sang lại ống tay áo cho hắn, cười nói: "Năm đó anh đi cũng chẳng mang theo gì hết, kỳ thực bộ quần áo này—— "
Bạch Nhất Trần bỗng dừng lại, nụ cười trên mặt nhất thời ngưng đọng. Anh ngơ ngác đùa nghịch ống tay áo bị ngắn một khúc, và nói nốt câu: "... Là của anh."
Thời Diệc Nam nhìn vẻ mặt sững sờ của Bạch Nhất Trần, tim hắn tràn ngập nỗi đau. Môi hắn giật giật, lại không biết phải nói gì.
Nhưng Bạch Nhất Trần nhanh chóng nở nụ cười, dễ dàng nói ra: "Anh đã cao lớn hơn một chút rồi. Quần áo bốn năm trước giờ không mặc được nữa."
Thời Diệc Nam nắm lấy hai tay Bạch Nhất Trần và ghép nó thật chặt trong tay mình: "Nhất Trần, bốn năm trước —— "
"Suỵt ——" Bạch Nhất Trần vươn tay che ở giữa môi Thời Diệc Nam, ngăn hắn lại, "Anh không cần giải thích, em sẽ không trách anh."
Thanh niên nhắm mắt lại, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc. Anh ôm eo người đàn ông, dựa vào l*иg ngực hắn và nhẹ giọng nói: "Anh có thể trở về là em đã rất vui vẻ. Diệc Nam, em thật sự rất nhớ anh... Em vẫn luôn rất yêu anh..."
Ngón tay Thời Diệc Nam hơi co rụt, chần chờ chốc lát mới giơ tay ôm lấy Bạch Nhất Trần.
Bạch Nhất Trần yêu hắn cỡ nào, hắn biết.
Năm đó chính là như vậy, bất kể hắn làm gì Bạch Nhất Trần cũng sẽ không tức giận. Chỉ có những lúc đặc biệt quá đáng thì anh mới nhẹ nhàng cau mày, rũ hàng mi thật dài, sương mù mông lung bao phủ đôi mắt, đôi môi mím chặt, như con nai lẻ loi cô độc nơi rừng sâu. Ai trông thấy dáng vẻ kia của anh đều không nỡ làm cho anh chịu chút xíu oan ức nào.
Nhưng hắn chưa từng nghĩa tới, cũng không dám nghĩ tới, hắn không chào mà đi nhiều năm, Bạch Nhất Trần lại vẫn yêu hắn đến thế.
—— chưa bao giờ thay đổi.
Thời Diệc Nam thở dài. Hắn dùng môi vuốt ve gò má thanh niên, ôn nhu dỗ dành anh: "Em lại đi ngủ một giấc nữa đi, buổi tối anh đón em ra ngoài ăn cơm, có được không, hả?"
"Được." Bạch Nhất Trần buông tay ra, cởϊ áσ khoác cho hắn rồi đứng ở cửa tiễn hắn, "Anh mau đi làm đi, bị muộn rồi."
Thời Diệc Nam cong môi cười cười, đặt một nụ hôn dịu ngọt lên môi Bạch Nhất Trần: "Bảo bối, anh yêu em, lát nữa gặp lại."
Bạch Nhất Trần mỉm cười nhìn hắn rời đi: "Em cũng yêu anh, lát nữa gặp lại."
Chiếc xe đen rời khỏi garage, Bạch Nhất Trần lẳng lặng đứng tại chỗ cũ. Anh nhìn bóng lưng rời đi của Thời Diệc Nam, nụ cười bên môi càng xán lạn, thậm chí đan xen sự dịu dàng cổ quái. Anh vươn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ môi mình, lầm bầm lầu bầu nói: "... Hóa ra anh yêu em à?"
Khi Thời Diệc Nam ở bên anh, hắn luôn không keo kiệt trong việc nói ra lời yêu với anh, nên anh từng cho là Thời Diệc Nam thật sự yêu anh.
Nhưng sao hắn sẽ yêu chứ?
Thời Diệc Nam hoàn toàn thoát khỏi thế giới của anh, chẳng hề lưu luyến, chẳng hề bất đắc dĩ, chẳng hề do dự. Vậy là yêu sao?
Anh không muốn nghe Thời Diệc Nam giải thích gì cả. Anh biết tại sao Thời Diệc Nam bỏ đi, mà hắn có thể bỏ đi, không phải là chứng cứ to lớn nhất của việc hắn không yêu anh ư?
Thành ra Thời Diệc Nam không cần bất kỳ lời giải thích nào, tất cả mọi thứ dễ hiểu như vậy, đến một cơ hội để anh lừa mình dối người cũng không có.
Bạch Nhất Trần ngồi xổm xuống, chôn đầu thật sâu vào chiếc áo khoác xám đậm Thời Diệc Nam đã mặc, hít hà mùi hương hắn lưu lại.
Trước đây anh từng mặc bộ đồ này.
Mùa đông ở thành phố này rất lạnh, bất kể anh mặc mấy lớp quần áo cũng vô dụng, vẫn lạnh cóng đến mức chóp mũi đỏ chót và run lẩy bẩy trong gió rét.
Mà hồi ấy Thời Diệc Nam thường xuyên mang hai cái áo choàng dài, mặc ấm một cái rồi cởi ra, bao nó quanh người anh.
Nhiệt độ đó nóng rực ra sao, cả đời Bạch Nhất Trần cũng sẽ không quên. Nó đã sưởi ấm cuộc đời anh. Thế nên sau khi Thời Diệc Nam rời đi, chiếc áo khoác không còn nhiệt độ của Thời Diệc Nam này mới không thể cho anh đầy đủ ấm áp nữa.
Thời Diệc Nam rời khỏi thành phố và mang theo tất cả độ ấm. Còn anh co rúc trong một góc của thành phố, run rẩy sống qua bốn mùa đông lạnh lẽo. Dù rằng bộ đồ này không còn ấm nữa, anh vẫn không nỡ cởi bỏ chiếc áo khoác băng lãnh. Bây giờ Thời Diệc Nam trở lại, rốt cuộc hắn cũng đã không mặc vừa chiếc áo này.
Anh rất lạnh.
Anh muốn xíu xiu ấm áp.
Rõ ràng hiện tại đã là đầu xuân, nhưng Thời Diệc Nam lại là mùa đông của anh. Hắn trở về, không mang đến ấm áp mà là cuồng phong bão tuyết khắp nơi.
Bạch Nhất Trần về phòng và treo áo khoác lên giá lần nữa. Sau đó anh ngồi xuống vị trí Thời Diệc Nam vừa ngồi, nâng lên bát cháo đã ăn sạch của hắn. Trong mắt ngập tràn mê luyến và thâm tình, anh nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thì ra anh thích cháo bí đỏ."
"Sao không bảo em sớm hơn?"
Trong phòng vắng lặng im lìm, ánh mặt trời nhảy nhót qua cửa sổ càng lúc càng xán lạn chói chang, mà Bạch Nhất Trần lại không cảm giác được chút ấm áp gì, vì Thời Diệc Nam trở lại, mùa đông của anh trở lại.
Hắn đem theo vô số gió lạnh tuyết trắng, đông cứng trái tim anh thành băng sương rắn chắc, ngay cả việc đập cũng rất vất vả, chứ đừng nói thư giãn co bóp thúc đẩy máu tuần hoàn trong cơ thể, anh giống như xác chết di động.
Bạch Nhất Trần khổ sở ôm lấy trái tim, cảm thấy hình như mình cầm phải một khối băng.
Anh nhíu mày, nơi đáy mắt xuất hiện một lớp nước mỏng, tủi thân hỏi một câu ——
"Sao lại trở về?"
Trong phòng yên tĩnh, không có ai trả lời câu hỏi của anh.