Chương 2

Chiếc xe lửa giật nảy, xì xì nhả hơi nước rồi dừng lại ở nhà ga tăm tối.Chiếc xe lửa này chạy rất chậm. Nó đã nhồi lên dồi xuống, đong đưa cả nửa ngày trời và một phần trong đêm để tới địa điểm này. Giờ đây nó đứng yên, thở hổn hển một cách mãn nguyện vì đã hoàn thành công việc, tuyến đường đến đây là hết.

Bác bảo vệ sân ga mở cửa đánh sầm. Một cách chính xác tựa hồ như người hành khách bé nhỏ còn ở lại kia là cả một toa tàu người, bác hét to:

-Xin nhanh nhanh lên cho! Xin nhanh lên cho! Xin sang xe tại đây rồi đi tiếp lên núi bằng xe ngựa.

Delie nhặt nhanh những đồ lề dải rác của mình, đội lên đầu chiếc mũ rơm có những dây rua băng đen mà người cố vấn pháp luật hào hiệp, một người hoàn toàn xa lạ với cô, đã cố nài để mua cho cố ở Melbourne.

-Được rồi, cô bé.Nếu muốn thì khi nào xong xuôi tất cả công việc về bất động sản của cha cô, cô sẽ trả lại tôi.

Và ông còn mua thêm cho cô đôi găng và một đôi dày nữa.

Ai cũng rất tốt, hết sức tốt. Giờ đây cô có một cái túi đầy vật dụng mà bà Brownlow đã ném cho cô, cả đến chiếc rốp rộng thùng thình và chiếc áo khoác ngoài đường đi tới Goulburn trước khi sang xe lửa. Bà Brownlow rất có thiện cảm với cô nhưng hơi độc đoán.Cuối cùng, cô rất vui khi được ở một mình. Ở đây, cô cảm thấy sợ sệt. Tất cả đều đen tối và xa lạ, cô hi vọng dượng sẽ chờ cô tại nhà ga.

Người bảo vệ sân ga nhìn khuôn mặt bé nhỏ trắng trẻo của người hành khách cuối cùng, bỏ dáng điệu trịnh trọng và trở nên thân mật như người cha, bác bảo:

-Cháu bé, cháu đưa lại vé xe. Cháu trao cái túi xách kia đây.Đủ cả rồi hở cháu?Cháu nhìn dưới băng ngồi xem? Được rồi.

Cô theo ông ta bước ra ngoài, trời gió lạnh giá. Hai ngọn đèn vuông vức soi sáng lờ mờ nhà ga nhỏ. Một người cao lớn, với bộn ria rũ xuống và bộ râu cằm đen thui bước về phía cô. Ông ta khoác một chiếc áo dài gần chấm gót chân và đội một cái nón nỉ rộng vành.

Ông hỏi:



-Phải cô là Philadelphia Gordon không?

Người bảo vệ sân ga hỏi lại:

-Ông là dượng cô đấy à? Tôi có nghe ông Char-les Jamieson ở Kiandra báo như thế.

-Đúng thế.Đây, xin cảm ơn ông

Ông bí mật dúi vào tay bác bảo vệ sân ga một vật gì đó.

-Mạnh giỏi,cháu?

Người cao lớn cúi xuống hôn má cô, đôi ria mép của ông ta làm cô nhồn nhột. Cô bén lẽn mỉm cười với ông. Ông chỉ là dượng cô , nhưng là người bà con đầu tiên mà cô gặp, hầu như là người bà con duy nhất ở đất nước mới mẻ xa lạ này.

Ông nhìn xuống cô, hơi ngạc nhiên.

-Cháu là Philadelphia đấy à!Thế mà dượng tưởng rằng dượng sẽ gặp một cô bé.

Và ông ta đưa tay ra dấu khoảng ngang tầm đầu gối của mình.

-Thưa dượng, cháu mới gần mười ba tuổi thôi!Cháu lớn hơn tuổi.Má cháu bảo...-Cô lảo đảo, trong khi những giọt nước mắt đau buồn mà cô đã cố nén lại ươn ướt trong mắt cô -...M...má cháu thường bảo rằng cháu lớn nhanh quá.



Ông để túi xách xuống , nắm bàn tay cô kéo qua cánh tay mình, bàn tay kia vỗ vỗ.

-Dượng hy vọng dì cháu sẽ là một người mẹ mới của cháu, cháu ạ. Dượng ... dì dượng rất mong được gặp cháu, dì dượng sẽ phải nuôi cháu béo ra. Dì cháu nấu ăn giỏi lắm.

Cô vui mừng vì ông không nói gì về vụ đắm tàu, một đề tài mà mỗi lần nhắc đến cô lại thấy đau buồn. Trên đường đi đến khách sạn, cô vừa kể cho ông nghe về chuyến đi bằng xe lửa từ miền duyên hải phía nam đến Melbourne và về người bạn của cô: người thuỷ thủ đã cứu cô, người hành khách duy nhất còn sống sót, nhưng cô không đề cập tới những ngày ghê sợ, họ cùng sống trên bãi biễn, cũng không đề cập tới những hình thù đen tối chồm chồm lờ mờ trong sóng nước, mà cô vẫn trông thấy trong những giấc mơ.

Lúc hai dượng cháu ra khỏi chỗ núp ở nhà ga, gió thổi chụp lên người họ. Gió lạnh, mỏng manh thổi xuyên qua chiếc áo khoác cô mượn dùng tạm.

Dượng cô bảo:

-Dượng cháu mình ngủ một chút, sáu giờ sáng mai xe đi Ademinaby mới khởi hành.

Trời hãy còn tối, dượng đã gọi cô, cô luống cuống thay y phục nhờ ánh đèn nến. Bữa ăn sáng gồm có trà, bánh mì nướng nóng phết một miếng bơ lớn, mặn, chưa chảy. Cô vẫn chưa tỉnh ngủ khi hai dượng cháu bước ra chiếc xe ngựa có thắp đèn.

Những đốm sao còn hiện trên bầu trời vẩn mây. Những hình thù to lớn dường như dâng lên khắp cả chân trời. Trời không có gió, không khí lạnh cắt da cắt thịt.

Chiếc xe vọt tới. Không khí mát lạnh làm cô tỉnh ngủ, cô bỗng cảm thấy niềm hứng khởi dâng lên trong người. Cô rất muốn ra đi, đi bất cứ nơi đâu, trong ánh bình minh huyền diệu.

Cảm thấy cần tỏ ra biết xã giao, cô cất tiếng:

-Dượng Charles, dượng kể cho cháu nghe về mỏ vàng của dượng đi.