Chương 19

Sáng hôm sau, cô tiểu thư trẻ ăn mặc thanh lịch, xinh đẹp đêm trước và mẹ cô ta tới thăm. Tên cô ta là Bessie Griggs. Mẹ cô ta cao lớn và xinh đẹp, vói một vẻ uy nghi mơ màng. Sau này ắt cô ta cũng cao lớn, dù hiện giờ cô ta chỉ có vẻ rắn chắc, da cô ta trắng hồng, mắt xanh màu sứ. Delie nghĩ rằng cô ta trông hầu như không có thật, với mái tóc vàng bóng mượt như viền sát vào đầu.

Nhưng thật ra Bessie chỉ lớn hơn Deli một tuổi, tuy nhiên nhìn bộ y phục ga bạc đinh xanh sậm và chiếc áo xanh nhạt với những chiếc cốc thủy tinh, Delie cảm thấy có một sự khác biệt lớn giữa hai cô. Một chiếc mũ xanh lơ rộng đặt một cách vừa vạn trên mái tóc xinh xắn của Bessie.

Ra đón mừng khách, bà Mcphee thầm thì điều gì đó về hai cô gái hiện thời đã trở thành “bạn bè thân thiết” của nhau trong khi chính hai cô gái quan sát nhau một cách đắn đo. Delie biết Bessie trong thâm tâm đang lưu ý đến chiếc váy xéc xanh lơ khá sáng và chiếc áo pull tự đan của cô.

Bà Mcphee, tròn lẳn, nhanh nhẹn, đôi mắt sáng như mộ con chim nhỏ, líu lo về thành công của buổi vũ hội. Bà Griggs, với đôi mắt xanh màu sứ như mắt của Bessie mở thật to, trả lời vẻ buồn ngủ tẻ ngắt. Hai cô gái hỏi chuyện nhau, đối đáp nhau nhưng không quan tâm cùng một đề tài. Bessie có vẻ hơi lơ đãng. Cô ta thường quay đầu để nghiên cứu dáng người đều đặn, nhỏ thó của mình trong tấm gương gắn trên tường, liếʍ đôi môi ướt rượt, lúc lắc cái cổ với một cử chỉ hơi tự mãn như một con chim đang rỉa lông.

Delie không thích cô ta lắm. Nhưng cô thán phục cô ta và mong muốn rằng phải chi cô được thanh lịch chỉ bằng nửa cô ta.

Bessie hỏi cô:

Sao chị không bới tóc lên. Em bới tóc lên từ lúc em mười bốn tuổi.

Delie cảm thấy thẹn đỏ mặt:

Dì em không cho.

Chèn đét! Nếu em muốn thì không ai cản em được.

Làm thế nào Delie giải thích được việc mình phải tùy thuộc vào người dì có bản chất độc tài? Nhưng cô nghĩ rằng với bất cứ ai Bessie cũng sẽ làm theo ý mình, khi cô nhìn cái mũi nhỏ và thẳng, cái cằm ngang bướng rắn chắc, đôi môi mỏng nhưng rất đẹp, và hàm răng đều đặn của cô ta.



Bà Griggs đề nghị đưa họ đi ăn kem. Delie lên lầu thay đổi y phục. Cô không có gì ngoài bộ y phục mặc buổi chiều bằng len đẹp nhất của mình, màu nâu với những hột bẹt viền cái cổ áo cao. Cô chán ngán nhìn chiếc váy cũn cỡn cảu mình, và cảm thấy rằng những hột bẹt ấy không thích hợp, nhưng cô có thể lấy khăn quàng che. Đội mũ và mang găng xong, cô miễn cưỡng xuống nhà.

Một lần nữa cô lại chịu đựng đôi mắt xanh lơ lạnh lùng kia nhìn đánh giá cô trước khi cả ba bước ra phố.

Ngồi trước cốc kem, cô cảm thấy cần phải khẳng định mình. Cô bỗng tuyên bố:

Em đã bị đắm tàu.

Bessie hết sức chú ý. Delie hơi ngạc nhiên nghe chính mình kể về câu chuyện mình đã lên boong tàu ngắm những ánh sao như thế nào và ngắm miền bờ biển thấp huyền diệu của Úc trong cái đêm cuối cùng đó.

Cô nói:

Em nghĩ rằng nhờ thế mà em được sống sót. Chỉ có bác tài công và những người quan sát ở trên boong tàu, cùng với người sĩ quan đang phiên gác. Dù sao, chỉ có bác tài công và em tắp vào bờ. Tất cả mọi người khác đang ngủ, và tất cả đều chìm với chiếc tàu.

Bà Griggs nói:

Phải, tôi nhớ có đọc về thảm họa của chiếc Loch Tay.

Delie nhìn xuống chiếc ly đầy bọt của mình. Cô đang ngôi đây, bất thần chấp nhận cái mất mát của cả gia đình mình, những điều mà cô chưa thể nói cho ai biết, ngay cả với Adam. Có lẽ trong bản năng cô cảm thấy mình không có óc tưởng tượng để thêm thắt các chi tiết, việc làm không có nguy hiểm gì nếu được nhiều thiện cảm.

Cô nói:



Không ai biết chuyện đó xảy ra như thế nào. Đêm ấy, một đêm biển lặng, tàu chỉ có nửa ngày nữa là tới Melbourne.

Cô nhớ rõ như mới hôm qua cái vũng hẹp kín đáo của bờ biển với nhưng mặt đá dốc bằng sa thạch, chỗ bờ biển cong cong màu xanh lục xen xanh lơ sáng sủa của đại dương ở phía trên.

May quá, chúng tôi tìm thấy một cái hang…

Bessie hỏi:

Chị muốn nói là chị ngủ suốt đêm trong cái hang, với một người đàn ông à?

Delie nói một cách khéo léo:

Em ngủ trong hang. – Cô bắt đầu biết rằng sự thật không được chấp nhận. – Bác Tom, người tài công, thật phi thường, bác tìm sò và những thứ để bác và em cùng ăn, và săn sóc em như một người cha. Rồi bác và em leo lên mặt đá dốc.

Cô dừng lại thở và trông thấy ngay cả đôi mắt buồn ngủ của bà Griggs cũng mở to, thích thú.

Em sợ lắm, nhưng bác tom vốn leo cột buồm đã quen nên giúp em leo lên. Rồi bác với em phải băng qua một khoảng đất mũi cho tới khi một nông trại, và em suýt giẫm phải một con rắn…(Đây là đoạn thêm thắt thứ nhất)…và em nghĩ rằng sẽ gặp những người mọi da đen, nhưng không còn ai cả ngoài những người ở Hội truyền giáo Framlingham. Bác và em tìm thấy một người nhà, rồi người ta đưa bác và em tới Melbourne.

Cô mυ"ŧ mớ bọt dưới ly phát ra một tiếng thật to. Nhưng Bessie và bà Griggs vẫn nhìn cô với vẻ thích thú.

Họ đi dọc theo phố High, Bessie nắm tay cô siết chặt, hứa rằng mỗi ngày sẽ đến thăm cô cho tới khi cô trở về và hỏi cô chừng nào cô sẽ ra lại thị trấn.