Chương 17

Hai dượng cháu về nhà, Delie kể cho người dì nghe hoàn cảnh sinh sống khá tốt của Adam, nên bà Hester không lo lắng nữa. Sau đó ít lâu, Adam về nhà, lấy tiền lương mua quà cho bà, bà trở nên hoàn toàn vui vẻ.

Từ Katherine ở miền Bắc, cô Barrett viết thư về, cho biết cô vui sướиɠ trong cảnh sống mới của mình.

“…Ở đây, tôi rất sung sướиɠ và thực sự vui vẻ khi làm bạn với người mẹ của mấy đứa bé, dù bà ta cảm thấy nóng bức và không được mạnh lắm…”

Adam chỉ quan tâm tới bức thư một cách xã giao, dường như cậu đã vượt qua mối tình bất hạnh của mình. Nhưng Delie lại sa vào những ảo ảnh: Cô mơ thấy chính mình bên dòng sông sâu cạnh những cây cọ lớn, dưới một bầu trời lúc nào cũng xanh lơ, với những con két sà xuống đầu cô và những cánh bướm xanh rập rờn giữa những đáo hoa. Người mẹ yếu ớt đó sẽ chết và cô Barrett dữ lấy cha của mấy đứa bé và sẽ mời cô đến giúp cô ta nuôi nấng chúng, và cô sẽ vẽ những bức tranh lọng lẫy về những cảnh sáng chói vùng nhiệt đới.

Delie miệt mài trên tất cả các tác phẩm nghệ thuật mà cô có thể tìm được.

Mỗi ngày, cô thả bộ bên dòng sông, ném que, ném vỏ xây xuống sông, ngắm chúng cuộn trôi trên dòng nước lũ lăn tăn gợn sóng và chảy rì rầm. Dòng nước không lúc nào yên chảy xuyên qua ý thức của cô và làm bối cảnh cho những giấc mơ của cô.

°

Mùa hè lại đến, trời nắng ấm, bà Hester cảm thấy mình bình phục khá nhiều, bà quyết định đến thị trấn Echuca để tận mắt trông thấy Adam được chăm sóc, dù mái tóc sáng, nước da sáng sủa của cậu chắc chắn là dậu hiệu sức khỏe. Tính chất đàn ông và tính độc lập của cậu tăng thêm, trông cậu lớn hẳn, như hai mươi tuổi chứ không phải mười bảy tuổi.

Nhưng Delie trông vẫn như một cô bé, với mái tóc sậm dài, với bộ ngực chưa nẩy nở trọn vẹn, với đôi chân mang tất đen dài thò ra như hai cái que, vẫn còn cái vẻ tự do của trẻ con.

Một chiếc tàu con chạy qua, Delie xin phép dì đáp đến Echuca, người dì đồng ý.

Bà cũng cho Annie đi theo, vừa để trông coi Delie vừa kết hợp về thăm nhà. Họ xuống tàu; từ mũi ra lái. Sau, cô cảm thấy mệt, cô leo lên mái nơi người hoa tiêu trưởng đang lo công việc. Tại đây cô nằm ngả dưới ánh nắng, trong khi động cơ con tàu lặng lẽ phì phò tuốt phía dưới và những thân cây hai bên bờ sông lướt nhanh trong một giấc mơ di động.

Tàu cập bến Echuca. Họ băng qua tấm ván xuống cầu tàu ồn ào và nhộn nhịp; Adam đang nhìn một kiện len lơ lửng trên cao để được chuyển đến một xe tải nên không thấy họ.

Delie nhảy xổ lại cậu và nhéo khuỷu tay cậu, đầu cô đội mũ rơm rộng vành, đôi mắt của cô long lanh vui vẻ.



Cậu cười toét:

- Ồ, em xin được má anh cho đi, em giỏi thật.

- Ồ anh Adam, đẹp quá. Chắc có ngày em sẽ đi suốt cho tới cửa sông. Em sẽ mua mọt chiếc tàu chạy bằng hơi nước có bánh xe, em sẽ…

- Ngu ơi là ngu, đàn bà con gái không thể sắm tàu.

Cô cau có:

- Tại sao lại không chứ?

Annie vẫn còn say sóng, càu nhàu rồi về nhà thăm cha, trong khi Adam hộ vệ Delie đi khắp thị trấn. Bà Hester cũng đã đến nơi và bảo cậu đến đón họ vì bà bận đi xem xét chỗ ăn ở của cậu.

Cả hai rời khỏi cầu tàu, Delie cảm thấy mặt trời rọi qua chiếc áo muxơlin mỏng của cô, nóng cả vai. Cô nhìn sang bên, thấy cậu đội một chiếc mũ rơm mới có dãi băng và cái cổ áo năm phân lèn chặt dưới cái cằm rắn chắc của cậu. Trời, cậu trưởng thành biết bao, cả quyết biết bao! Đôi môi cậu, vẫn đầy đặn như môi trẻ con, để lộ một nụ cười hơi tự mãn.

- Bà Mcphee mời em và má anh trưa này đến dùng bữa xế, em và má anh dùng bữa trưa trên tàu chưa?

- Chưa, chị Annie đâu có chịu nhúc nhích gì, còn em không thích xuống dưới một mình với mấy người đàn ông. Ước gì em là con trai. Em muốn thành thủy thủ.

- Phụ dọn thức ăn trên tàu chứ gì? Nghề đó coi bộ hợp với em hơn. Em có thể phụ anh nuôi.

Cô vui vẻ đá mắt cá cậu. Ồ, cô yêu Adam, lúc nào cô cũng nhớ cậu.

Cô nhìn xuống đôi bàn tay dài nâu nâu của cậu, và chú ý những sợi lông nhỏ vàng hoe trên mu cườm tay cậu lấp lánh trong nắng. Những sợi lông vàng hoe mạnh mẽ đó dựng lên trong nắng! Chúng làm cô cảm động một cách kỳ lạ. Lần đầu tiên trong đời cô nhận thức một cách mạnh mẽ dáng vẻ đàn ông của cậu, nét đặc trưng huyền diệu của cậu. Cô nhìn cái cổ tròn và cái vành tai hồng hồn của cậu bên cạnh cô. Tất cả đều mới mẻ và xa lạ, kí©h thí©ɧ cô, làm cô bối rối. không bao giờ cô có thể nhìn cậu với vẻ vô tư như trước kia nữa.