Làn khói trắng mỏng dật dờ bốc cao, để rồi bị tan hẳn trong mảng xanh nhạt và xanh lơ đẹp đẽ, Delie nghĩ, như khói hương. Khoảng xanh lơ bao la kia ắt hẳn là bầu trời.
Có cái gì đau đau- Phía dưới mũi và cuống họng cô, và cô nhớ tới kẻ nào đó- hay là chính cô!- đang ho đang nôn oẹ.Ngực cô đau nhức.
Cô quay đầu lại và trong tầm mắt cô là một người đàn ông, một người đàn ông khổng lồ cao vυ"t tới trời. Anh ta có ria mép, nhưng anh ta trông không giống Thượng Đế nhiều lắm. Gương mặt tròn trịa, đỏ au, hào hiệp của anh ta bị khuất mất một nửa bởi bộ ria sậm màu như lốm đốm xám ấy. Ngực anh ta cũng đầu lông nữa, trên cái quần lao động xanh bằng vải thô bạc màu xắn cao lên tới đầu gối.
Gương mặt đỏ cúi xuống cô và mỉm cười, phô hàm răng sún với những chiếc răng đóng bợn.
-Đỡ hơn chứ cô em?
Cô cố mỉm cười lại:
-Vâng,cảm ơn ông.
Trong khi cô nghe tiếng nói của chính cô, ký ức về những gì đã xảy ra quét lên người cô như một cơn sóng giá buốt, như cơn sóng đã quét cô ra biển.
Trời chưa rạng sáng, cô đã thức giấc rất sớm,bởi vì đó là đêm cuối cùng họ còn ở trên tàu.Hôm sau họ sẽ tới Melbourne và đến Úc lần đầu tiên. Cố khao khát được trông thấy đất nước mà cha cô đã nói đến rất nhiều, nơi dì cô đã tới sinh sống mấy năm trước.
Trước đấy một hôm, cô đã trông thấy bờ biển trải dài tới phía Tây Bắc, thấp, xanh lơ và bí ẩn. Lúc chiều tối cô đã ngửi thấy hơi thở nhè nhẹ, ấm áp, có mùi vị của ngọn gió hiu hiu trên đất liền Cha cô bảo rằng đó là hương cây thoảng trong gió, hương cây khuynh diệp.
Sáng ấy cô đã dậy sớm và lặng lẽ thay quần áo, lên boong tàu một mình và cảm thấy lần cuối cùng con tàu lướt dưới đôi chân của cô trên những ngọn sóng vỗ bờ chạy dài thăm thẳm ở phía Nam, như một con ngựa to lớn dũng cảm đang chạy nước kiệu trên những cánh đồng của biển cả.
Trời còn tối lắm nên cô chỉ có thể trông thấy nước trắng xoá xì xì dọc theo mạn tàu, và một ít vì sao đang bị mờ đi nhanh chóng bởi một ánh mây trôi chậm chạp và vô tình. Những cánh buồm căng rộng cong cong trên đầu cô, gió rít the thé trong đám cột buồm.
Qua ánh sáng rực rỡ, cô có thể trông thấy được người lái tàu, và phía sau ông ta là viên sĩ quan đang phiên gác. Không ai khác trên boong tàu ngoài người đàn ông đang đứng canh xa xa ở mũi tàu.
Mặt biển xạm màu rọi những đường trắng xoá trong khi những ngọn sóng dâng cao, tràn ra. Bỗng có tiếng la điên cuồng của người đứng canh.
-Sóng thần!Sóng thần ở phía trước.
Ngay cả khi người quan sĩ gào lên ra lệnh và người lái tàu quay bánh xe thật mạnh lên trên, con tàu va mạnh ầm ầm, vỡ tan từng mảnh. Cột tàu ngiêng ngả như cây cối trong gió lốc,dây néo bay vun vυ"t. Một cơn sóng thật to ngầu bọt trắng xoá dựng đứng ở phía nam, đổ chụp lên con tàu đang kinh hãi.
Và cô, Delie Gordon, người hành khách duy nhất trên boong tàu, liền bị chôn vùi trong dòng nước giá buốt và bị quét ra ngoài mạng tàu.