Chương 3: Vườn trường cấm kỵ (3)

"Bang.” Âm thanh như là có người dùng cái gì đó đập vỡ bình thủy tinh trên mặt đất.

Tô Kính Ngôn hoảng sợ giật mình một cái.

Trong nháy mắt tiếp theo liền có một nam nhân say khướt từ trong góc đi ra.

Khuôn mặt người đàn ông đầy vết rỗ, còn có không ít mụn, cái mũi thấp dẹt, môi rất dày, cả người đều bị mưa xối đến ướt đẫm, còn có một cái bụng lớn như phụ nữ mang thai 6 tháng, trên dưới cựa quậy, trong tay của hắn cầm cổ chai bia bị đạp vỡ, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.

Tô Kính Ngôn nhíu nhíu mày, dựa vào tường, nhắm mắt đi xuôi về phía trước, hơi hơi đem dù hạ xuống để chặn mặt mình, định làm bộ không nhìn thấy.

Cậu không lên tiếng đi phía trước đi. Trong nháy mắt đi sát vai người đàn ông, Tô Kính Ngôn đột nhiên cảm thấy một trận hoa mắt ù tai, cổ bị một lực tác dụng đẩy lên tường, dù cùng đồ ăn vặt cậu cầm trong tay đều bị rơi xuống.

Không đợi cậu bắt đầu phản kháng, có một thứ gì đó bỗng nhiên từ trong góc vọt ra, giống một con thú hoang được phóng thích ra khỏi l*иg sắt khi có người xâm phạm lãnh địa làm nó tức giận lộ ra răng nanh bén nhọn, đem tay của người đàn ông đè trên người Tô Kính Ngôn đẩy ra.

Một quyền liền làm người đó bị đẩy ngã bệch xuống mặt đất, sau đó giống như điên rồi mà ngồi ở trên người nam nhân, nhắm ngay đầu người đàn ông hung hăng đấm xuống, từng quyền như muốn lấy mạng hắn ta.

Cả người Lục Nghi Sâm đều run rẩy, hai con mắt trừng to đến sắp lọt ra, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên, biểu tình vô cùng đáng sợ, như là ác ma từ trong địa ngục bò dậy, đôi mắt giấu không được sát ý.

Người đàn ông không ngừng giãy giụa, vòng tay ra sau cầm lấy cổ chai bia vỡ kia đập vô đầu Lục Nghi Sâm.

Tô Kính Ngôn đứng ở phía sau bọn họ, chính mắt thấy người đàn ông cầm cổ chai bia trực tiếp “bang” một cái đập vào huyệt Thái Dương của nam sinh, phát ra tiếng vang trời, máu cứ như vậy từ đầu chảy xuống cổ nam sinh.

Nhưng Lục Nghi Sâm giống như không cảm giác được một chút đau đớn nào, nắm tay cứ tiếp tục một đấm lại một đấm vào đầu người đàn ông. Thậm chí với bàn tay còn lại thít chặt cổ nam nhân, làm ông nghẹt đến sắp hít thở không thông.

Tay ngươi dơ bẩn như vậy sao dám chạm vào học trưởng của ta?

Đi chết đi! Đi chết đi! Đồ khốn! Sao ngươi dám!

Người đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hàm răng đều bị đấm đến mất một cái ngay cửa, cả người gần như ngất, hoàn toàn đánh mất năng lực phản kháng, hoa mắt chóng mặt không thiết sống tùy ý để nam sinh tiếp tục công kích.

Tô Kính Ngôn xông lên đi gấp đến đỏ mắt, kéo tay Lục Nghi Sâm gào rống nói, “Đừng đánh, Lục Nghi Sâm, đừng đánh! Cậu đánh chết ông ta sẽ ngồi tù, không đáng!”

Trên tay Lục Nghi Sâm bởi vì đánh người lực phản tác dụng cũng tràn đầy đủ loại vết thương lớn bé, máu chảy đầy cả tay, đập vào mắt làm người ta hoảng sợ.

Tô Kính Ngôn xông lên dắt tay hắn đi, người sau vốn dĩ đã xuất lực nhưng bởi vì sợ làm Tô Kính Ngôn tổn thương cường ép dừng lại ở giữa không trung.

Cũng không biết hắn dùng lực bao lớn mới cưỡng ép dừng lại được.

Lúc này Tô Kính Ngôn mới chú ý tới đôi mắt nam sinh tràn đầy tơ máu, thậm chí cả người đều đang run rẩy, cũng không biết bởi vì tức giận hay là sợ hãi.

Một cái liếc mắt này, Tô Kính Ngôn nhìn đến ngực như bị đâm, hoàn toàn không để bụng cả người Lục Nghi Sâm đều là nước mưa cùng máu tươi, ướt dầm dề không giống người mà thoạt nhìn hệt một con chuột ở cống ngầm, trực tiếp từ đằng sau ôm lấy eo hắn, khóc lóc cầu xin nói: “Chúng ta đi thôi, đừng động đến ông ta nữa!”

Lục Nghi Sâm cứng người tại chỗ, hai tròng mắt thất thần, mà người đàn ông dưới thân cũng sớm ngất rồi.

Hắn ngồi ở trên người nam nhân không có bất luận biểu tình gì, mặt hắn vốn tái nhợt đến không có huyết sắc, thoạt nhìn giống như là một cái xác không hồn, như là thi thể không có nửa điểm sinh lực.

Nếu không phải tròng mắt của hắn chuyển động theo phương hướng Tô Kính Ngôn hai lần thì cực kỳ giống lệ quỷ tới đòi mạng.

Hắn không tiếng động ở trong lòng phát ra tiếng cười hặc hặc vui mừng thỏa mãn.

Học trưởng.

Anh ấy ôm ta!

Vui vẻ.

Tô Kính Ngôn đem Lục Nghi Sâm nâng dậy, để tay vào bên mũi người đàn ông, xác định người không chết, không chút do dự liền tát một cái vào cái đầu bị đánh sưng như đầu heo của người đàn ông.

Cái tát này là cậu thế Lục Nghi Sâm đánh.

Đôi mắt Tô Kính Ngôn cũng có chút sung huyết, nhìn ra được cũng bị khí không nhẹ.

Cậu cầm lấy dù vì mới bị dọa mà rơi trên mặt đất, không có chút do dự liền nắm tay nam sinh hướng cuối ngõ nhỏ mà đi.

Lục Nghi Sâm tham lam nhìn sườn mặt Tô Kính Ngôn, ngửi mùi thơm riêng biệt trên cơ thể học trưởng, du͙© vọиɠ trong nội tâm nháy mắt phát điên cùng với tội ác ước số lại một lần xông ra.

"Chiếm hữu hắn! Chiếm hữu hắn! Gϊếŧ anh ấy làm thành tiêu bản để vĩnh viễn thuộc về một mình ngươi!"

Câm miệng!

Đôi mắt Lục Nghi Sâm hơi hơi lập loè.

Trong ánh mắt hắn, chỉ có học trưởng là đẹp nhất.

Tô Kính Ngôn chú ý tới nam sinh nhìn không thích hợp, tưởng thương thế trên đầu hắn nghiêm trọng, lập tức nôn nóng nói, “Nhà tớ ở gần đây, cậu chịu đựng một lát, tớ lập tức đưa cậu đi băng bó miệng vết thương!”

Lục Nghi Sâm dùng đôi mắt ủ rũ không có sức sống kia gắt gao mà nhìn chằm chằm người trong lòng của mình.

Thật vui vẻ a!

Học trưởng nguyên lai cũng có thể chú ý tới ta như vậy!

Nếu có thể vẫn luôn như vầy thì tốt rồi!

Học trưởng, người có biết hay không, mang một người có ý tưởng không an phận với anh về nhà, rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.

Chậc.

Ta nhất định sẽ nhịn xuống không gϊếŧ anh a!

Hẻm nhỏ không người lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào đánh trên mặt đất.

Người đàn ông vốn dĩ ngất trên đất bị một đoàn sương đen bao phủ.

Người đàn ông mơ hồ mở mắt ra.

Không đợi ông ta có bất kì phản ứng nào, đột nhiên đồ vật nhìn không rõ đó thít chặt cổ đem cả người ông ta từ trên mặt đất kéo lên, gắt gao mà đem người ấn ở trên vách tường.

Người đàn ông bởi vì không thể hô hấp, đầu lưỡi đều duỗi ra, biểu tình vô cùng dữ tợn đáng sợ, vặn vẹo đến cực điểm. Hai chân ông ta không ngừng đạp loạn, hai tay muốn kéo đồ vật xiết cổ ông ta ra nhưng kết quả đều là tốn công vô ích.

Ông ta giãy giụa trong chốc lát nhưng kết quả căn bản là không thể nào thay đổi. Sau một hồi điên cuồng giãy giụa, cái ngõ nhỏ này lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Chỉ có tiếng mưa lộp độp.

Bịch chà bông trên mặt đất bay lên, cũng bị không biết trận gió lạnh từ nơi nào thổi lên, không đợi nó rớt trở lại mặt đất một lần nữa, giây tiếp theo, liền hoàn toàn biến mất không thấy, giống như là chưa từng có tồn tại.

Kể cả thi thể.

A.

Đương nhiên là muốn đút cho những bé chó mèo đáng thương không có cơm ăn tạo phúc lớn cho chúng a.

Thật tốt a.

__________________________

"Đau sao?” Hốc mắt Tô Kính Ngôn phiếm hồng nhìn cái ót nam sinh chảy đầy máu, trong lòng chấn động hỏi.

Thương thế của Lục Nghi Sâm so với cậu tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn.

“Đi! Chúng ta đi bệnh viện! Nếu có mảnh vỡ thủy tinh lưu lại trong đầu cậu thì làm sao bây giờ?” Tô Kính Ngôn đem hòm thuốc trong tay buông xuống. Đây là hòm thuốc dùng để cấp cứu trong nhà của cậu.

Lục Nghi Sâm ngẩng đầu, gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, nhìn trong ánh mắt Tô Kính Ngôn không giấu được sự quan tâm đối với mình, đạt tới sự thỏa mãn biếи ŧɦái.

Đôi mắt học trưởng cũng thật đẹp a!

Mắt nhìn thấy học trưởng của mình sắp khóc đến nơi, âm thanh hắn mới rốt cuộc nghẹn ngào vì áp xuống thiên khát máu, nói, “Không cần, chỉ là miệng vết thương thoạt nhìn có chút dọa người, không có nghiêm trọng, không cần đi bệnh viện.”

Dứt lời, con ngươi của hắn lóe lên ánh sáng tối nghĩa, tròng mắt chậm rãi nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh: “Học trưởng không bằng tiếp tục giúp em băng bó đi.”

Tô Kính Ngôn còn muốn nói cái gì nhưng nhìn thiếu niên trước mắt câu nệ ngồi trên sô pha nhà mình, cả người ướt dầm dề, thậm chí còn phát run, cậu chính là tìm không được câu nào để phản bác.

Ngực chua xót.

Đành phải tiếp tục vụng về xử lý thật cẩn thận miệng vết thương trên đầu nam sinh.

Hai người cách nhau rất gần, Lục Nghi Sâm thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp của học trưởng thổi tới trên miệng vết thương mình.

Làm hắn da đầu có chút tê dại, cả người càng thêm hưng phấn đến đáng sợ.

Ánh sáng chiếu đến trên người cả hai, mang theo vài phần ái muội không rõ.

Tô Kính Ngôn không nghĩ quá nhiều, chỉ là mặt đầy đau lòng xử lý miệng vết thương chạm đất của Lục Nghi Sâm.

Nếu không phải vì cậu, Lục Nghi Sâm như thế nào sẽ biến thành cái dạng hiện tại này?

Nội tâm càng thêm tự trách.

Chính là vì cậu đã quên hỏi, vì cái gì vừa lúc ấy, Lục Nghi Sâm xuất hiện ở nơi đó, còn có thể nhanh như vậy lao tới bảo hộ cậu.

Kỳ thật chỉ cần Tô Kính Ngôn thoáng động não, cậu liền sẽ càng nghĩ càng thấy ớn lưng, lạnh cả người nhưng mà cậu không nghĩ.

Nhìn quần áo nam sinh ướt dầm dề, Tô Kính Ngôn nhíu nhíu mày.

“Cậu chờ một lát, tớ đi lấy quần áo của tớ cho cậu mặc! Cậu trước khoác tạm cái thảm này trước, đừng để bị cảm!”

Dứt lời, Tô Kính Ngôn liền vô cùng lo lắng chạy vào trong phòng của mình.

Lục Nghi Sâm không tiếng động ở trong bóng tối ngẩng đầu, tham lam nhìn bóng dáng Tô Kính Ngôn chạy đi, sau đó cố chấp ngửi ngửi mùi hương của tấm thảm trên mình.

Là mùi thơm trên người học trưởng.

Thật mỹ vị.

A.

Hắn nhìn quanh toàn bộ phòng trang trí, sô pha, bàn ghế, bích hoạ, giá sách, hết thảy hết thảy……

Hận không thể giống như camera có công năng lưu trữ hình ảnh, đem tất cả thứ đều giấu vào trong lòng hắn.

Những thứ này…

Đều là đồ vật học trưởng đã từng đυ.ng tới…

Không đợi hắn làm cái gì, Tô Kính Ngôn cũng thở hổn hển chạy ra tới, trong tay cầm ba phần quần áo. Một cái là qυầи ɭóŧ màu xám, còn có một bộ giáo phục của Tô Kính Ngôn.

Lục Nghi Sâm mặc trên người cũng là giáo phục nhưng là hiện tại toàn bộ đều là vết máu, phỏng chừng tẩy cũng không được, cho nên cậu mới nghĩ đến lấy giáo phục của mình cho Lục Nghi Sâm. Dù sao cậu hiện tại đã lớp 12, giáo phục cũng có vài bộ.

“Cậu mau đi đổi đi!” Tô Kính Ngôn đem quần áo đưa tới tay Lục Nghi Sâm, sau đó chỉ chỉ phương hướng:“Phòng tắm ở bên kia, cậu trước tiên tắm nước nóng. Cậu chỉ cần hướng bên kia đi liền có thể nhìn đến phòng tắm.”

Con ngươi Lục Nghi Sâm đen tuyền lóe lóe, đại não lại một lần nữa hưng phấn da đầu đều có chút tê dại, cơ bắp trên mặt đều có chút hơi hơi run rẩy.

Nơi học trưởng vừa mới tắm qua……

Hì hì.

Lục Nghi Sâm mở cửa phòng tắm ra, không vội vã cởϊ qυầи áo, ngược lại là ở bên trong không vội không hoảng quan sát.

Hắn sờ sờ bề mặt bồn tắm, đôi mắt lại một lần nữa hơi hơi lập loè.

Học trưởng……

Mỗi ngày đều nằm ở này tắm rửa sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà trong phòng tắm, cong môi lên, không biết từ trong túi móc ra thứ gì, nheo nheo mắt, tựa hồ là ở tìm một góc độ thích hợp.

Rốt cuộc, hắn đem thứ đó dán trên vách tường đối diện bồn tắm, nhìn kỹ lại thứ gì cũng không có.

Chậc.

Lục Nghi Sâm đối diện gương chậm rãi đem quần áo của mình một tầng lại một tầng cởi xuống.

Hắn nhìn chính mình trong gương, chán ghét cau mày.

Toàn thân nam sinh trong gương có rất rất nhiều vệt màu đỏ sậm, màu tím đen, có sọc, cũng có cái đã thành khối.

Loại dấu vết này cũng không như bị người ẩu đả gây ra, cũng không ghê người như cạo gió, màu sắc không đạm không nhạt nhưng lại trải rộng toàn thân làm người ta khó có thể bỏ qua.

Nếu có người học y thấy một màn như vậy, phỏng chừng sẽ kinh hãi, bị dọa đến mềm hai chân.

Bởi vì dấu vết đó rõ ràng chính là thi đốm! Chỉ có người sau khi chết mới có vệt đỏ.

Lục Nghi Sâm híp híp mắt, dùng lòng bàn tay chậm rãi phất qua những vệt ở trên người mình.

Thần kỳ chính là, nháy mắt tiếp theo, những cái vệt đỏ đều đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tựa như chưa từng tồn tại.

Hắn không lập tức mở nước ấm ra bồn tắm, mà khỏa thân lập tức nằm vào.

Lục Nghi Sâm nhắm mắt lại, bộ dạng suy ngẫm.

Một màn này thoạt nhìn càng dọa người, giống như là một khối thi thể lạnh băng bị người mưu sát, chết ở bồn tắm.

Học trưởng cũng là như thế này nằm tắm rửa đi.

Lục Nghi Sâm cầm lấy chai sữa tắm đặt ở bên cạnh, bóp ra chất lỏng màu trắng nhũ, đặt ở cái mũi ngửi ngửi.

A.

Là hương vị trên người học trưởng.

Lục Nghi Sâm ánh mắt mê ly, cả người run rẩy một chút, cuối cùng mới phóng thích ra.

Cái hương vị này……

Thật thơm a.

Tô Kính Ngôn ngồi ở trên sô pha, còn có chút sợ hãi trong lòng, cả người đều có chút thất thần, nghĩ mà sợ vô cùng.

Nếu không phải Lục Nghi Sâm, cậu lúc ấy sẽ gặp chuyện gì, cậu thật sự không dám tưởng tượng.

__________________________

Đôi lời editor: Có ra trễ là do beta nha m.n, mình ko biết gì hết, hihi.

Có gì sai cứ cho góp ý ạ, trình gà nên cần lém ạ