Chương 1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ

"Đàn anh, đàn anh, anh có đang nghe không?” Gương mặt nữ sinh hơi hơi có chút phiếm hồng, hai tay câu nệ đem đặt ở phía sau lưng khẩn trương cọ các ngón tay vào nhau, vẻ mặt chờ mong nhìn về nam sinh sững sờ phía trước.

Nam sinh này diện mạo vô cùng xuất sắc, đầu tóc đơn giản không có cái gì hoa hòe loè loẹt, thực thoải mái thanh tân, trong ánh mắt có một loại tự mang ánh sao trời sáng trong, cho dù là lúc thất thần, đều sẽ như cũ mang trong người một loại cảm giác thanh triệt đến tỏa sáng.

Đặc biệt là đuôi mắt phải nam sinh còn có một viên lệ chí, không duyên cớ làm cho đôi mắt sạch sẽ thấu triệt tăng thêm vài phần kiều diễm.

Tô Kính Ngôn bị nữ sinh gọi mấy tiếng, mới đột nhiên từ thất thần phục hồi tinh thần lại một chút, thần thức cậu còn hơi hơi có chút mơ hồ, vừa mới trong nháy mắt kia, cậu cảm giác chính mình tim ngừng đập vài giây, đại não cũng trống rỗng, dẫn tới hiện tại cậu có một loại bừng tỉnh như mộng, cảm giác không chân thật.

“A? Thật ngại quá, anh vừa mới thất thần, em lặp lại lần nữa đi.”

Nữ sinh cười cong đôi mắt, cũng không nói gì bởi vì hắn thất thần mà sinh khí:“Em nói, cuối tuần này là sinh nhật của em, anh có thể tham gia sinh nhật em được không?”

Nói xong, nữ sinh lại cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng.

Tô Kính Ngôn là phó xã trưởng xã hội họa Thanh Cảm Lãm của trường học, Thanh Cảm Lãm đã từng một lần ở trường học là xã đoàn rất ít được lưu ý bị tuyển, học sinh chẳng sợ vào xã đoàn này không chịu đựng một học kỳ liền theo sát lục tục lui đoàn.

Nhưng từ khi Tô Kính Ngôn,lưu lượng bảo cao, tới Thanh Cảm Lãm một thời điểm, toàn giáo không chỉ có là nữ sinh, thậm chí còn có rất nhiều nam sinh đều muốn đâm đầu hướng đến xã đoàn này,hiện tại tới rồi cao tam, Thanh Cảm Lãm đã trở thành xã đoàn đứng đầu trường học.

Nhưng Tô Kính Ngôn không yêu xã giao, nếu không phải cậu trở lên kia mấy đàn anh đàn chị đều thay phiên lại đây khuyên cậu. Cậu đừng nói phó xã trưởng, cậu đều không nghĩ đảm nhiệm gì, chỉ nghĩ thành thành thật thật ở cao nhị quang vinh về hưu.

Nhưng cậu tồn tại ở Thanh Cảm Lãm chính là một cái thỏa thỏa linh vật rất đặc thù,cậu làm phó xã trưởng từ cao một đương tới rồi cao tam, nhưng xã trưởng cũng đã thay đổi ba lần.

Nữ sinh trước mắt này kêu Tống Khả Ngâm, nàng chính là xã trưởng mới của Thanh Cảm Lãm.

Tô Kính Ngôn có chút không muốn tổn thương mặt mũi nàng, dù sao cũng là đàn em trực hệ của mình, lại ở một cái xã đoàn, cuối cùng gật gật đầu “Vậy được rồi.”

Tống Khả Ngâm đầy mặt nhảy nhót, thiếu chút nữa nhảy lên, hưng phấn nói:“Một lời đã định, hẹn gặp lại đàn anh!”

Dứt lời, dường như sợ Tô Kính Ngôn đổi ý, nhảy nhót rời đi trong tầm mắt Tô Kính Ngôn, ở thật xa đều có thể nhìn ra được nữ sinh này tâm tình vô cùng sung sướиɠ.

Tô Kính Ngôn cầm trong tay sách đi học, đứng tại chỗ, gõ gõ đầu chính mình, tổng cảm thấy mình đã quên đồ vật gì rất quan trọng.

Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hướng khu dạy học mà đi.

Bên cạnh góc tường phát ra âm thanh lá cây bị rắc rắc dẫm vụn.

Thật lâu sau, có người đem đầu dò xét ra tới, móng tay đều bấu chặt vào góc tường, vẻ mặt sát khí âm thầm rình coi phương hướng Tô Kính Ngôn rời đi.

Cũng không biết hắn rốt cuộc ở vị trí này đứng bao lâu, càng không biết về cuộc đối thoại vừa nãy, hắn lại nghe được nhiều ít.

Nam sinh phát ra một trận cười nhạo.

Có một số người, lại không ngoan.

A.

Đồ vật không thuộc về mình, ngươi liền không nên có bất luận ảo tưởng gì.

Nam sinh từ trong một góc đi ra, đuổi kịp bước chân Tô Kính Ngôn rời đi, tiếp tục vẻ mặt thỏa mãn, nhưng lại có chút cố chấp điên cuồng nhìn chăm chú vào bóng dáng Tô Kính Ngôn.

Học trưởng của ta.

Hôm nay vẫn là trước sau như một vẻ đẹp.

Mà mặt góc của vách tường vừa mới bị nam sinh kia nắm chặt thế nhưng có năm cái lỗ nhỏ, cũng không biết hắn rốt cuộc dùng sức lực bao lớn.

Một trận gió nhẹ thổi tới, trên mặt đất lá cây theo sát bị thổi bay.

Tô Kính Ngôn mới vừa đi vào khu dạy học, liền lập tức thu hút một lượng lớn ánh nhìn chăm chú, sáng lấp lánh làm cậu dừng lại, có một loại cảm giác không thể nói tới.

Thật là kỳ quái.

Tô Kính Ngôn ngẫm chính mình đều nhịn không được chửi thầm.

Rõ ràng ngày thường cũng là cái dạng này, vì cái gì cậu hôm nay lại cảm thấy có chút kỳ kỳ quái quái nhưng cụ thể nó là cái gì kỳ quái, cậu lại không thể nói được.

“Đàn anh Kính Ngôn, đây là bánh kem nhỏ em đích thân làm, tặng cho anh!”. Một người nữ sinh tiến tới, trong tay cầm hộp quà tinh xảo, đưa tới trước mặt Tô Kính Ngôn.

Tô Kính Ngôn có chút xấu hổ đứng tại chỗ.

Không biết có phải là có việc người làm chim đầu đàn, bên cạnh cũng một đám người nóng lòng muốn thử đi theo nhảy ra.

“Đàn anh đàn anh, đây là em cho làm cho anh cơm hộp!”

“ Đàn anh Kính Ngôn, em thích anh, đây là thư tình em viết!”

“Đàn anh Tô, anh có thể nhận lấy bùa hộ mệnh em tự làm cho anh không?”

…………

Tô Kính Ngôn có chút hít thở không thông nhìn đến một màn trước mắt này, cơ bản là chạy trối chết, vừa nói “Xin lỗi” một bên không chút do dự đi phía trước,không chút nào đùa lưu.

Mà điều Tô Kính Ngôn không có chú ý tới chính là, có người lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn một màn này.

Biểu tình là tàng không được căm ghét cùng tức giận.

Đáng chết! Vì cái gì đám người dơ bẩn đó đều phải tới mơ ước học trưởng của hắn!

Không muốn cho bọn họ thấy!

Đây là thuộc về ta.

Nếu học trưởng chỉ có nhìn đến một mình ta thì tốt rồi.

Nghĩ như vậy, nam sinh hơi hơi híp híp mắt, không biết là nghĩ tới cái gì, thình lình phát ra một tiếng cười lạnh.

Đúng vậy, chỉ cần thuộc về một mình ta thì tốt rồi!

Cũng liền sẽ không có nhiều người như vậy muốn cướp học trưởng từ bên cạnh hắn!

Học trưởng ở trước mặt mình bày ra mặt bản thân yếu ớt của bản thân, nhất định thực đẹp quá đi.

Thật vất vả để chạy về tới phòng học của mình, Tô Kính Ngôn lại một lần dừng lại tại chỗ, lại một lần nữa nhận lấy ánh mắt chăm chú của bạn học, trong ánh mắt mỗi người đều mang theo ánh sáng.

Nhưng có thể là cậu lúc trước đã nói qua không quá hy vọng có người quá thân cận với mình, càng không nghĩ tới thu lễ vật duyên cớ, cho nên bạn học cùng lớp đều chỉ là dùng ánh mắt cực nóng bỏng mà nhìn cậu, không có làm hành động gì khác người.

Tô Kính Ngôn còn tính thông thuận ngồi lại chỗ ngồi.

Trên chỗ ngồi của cậu không có giống cốt truyện tiểu thuyết hình dung lễ vật như hai núi, bởi vì làm bọn họ ban sủng, trong mắt bọn họ bất luận kẻ nào đều không xứng với Tô Kính Ngôn.

Lễ vật gì đó, đương nhiên là muốn xử lý tốt.

Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp Tào nữ sĩ liền mang bụng to bởi vì ăn nhiều mà biến dạng của mình đi đến.

Cô dùng đôi mắt dữ tợn híp thành một đường nhìn bảng đen, mày nhăn lại.

Không đợi cô bắt đầu phát tác, dưới bục liền lập tức có ba học sinh đứng lên, đồng thời nói:“Thực xin lỗi cô giáo, hôm nay em trực nhật.”

Nói xong, bọn họ ba người ba mặt nhìn nhau, phía sau còn có mấy học sinh vốn định đứng lên nhận tội, lại xấu hổ ngồi xuống.

Thấy một màn như vậy, Tô Kính Ngôn lông mày nhảy dựng, không khỏi ở trong lòng yên lặng tính tính ngày của mình.

Có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Hôm nay kỳ thật là cậu trực nhật.

Tào nữ sĩ nhìn đến một màn này, lập tức rõ ràng là chuyện gì.

Cô đối Tô Kính Ngôn cũng là vô cùng thiên vị, chẳng sợ cô ở trước mặt người khác là Diệt Tuyệt sư thái, nhưng cô lại cố tình luyến tiếc trách tội dù chỉ một chút Tô Kính Ngôn.

Cũng không biết vì cái gì, dù sao vừa thấy đến đứa nhỏ Tô Kính Ngôn này, tâm tình của mình liền sẽ đặc biệt tốt, cả người thoải mái, chẳng sợ trong lòng lại bực bội buồn bực đều có thể lập tức vui mừng lên.

Tô Kính Ngôn đang chuẩn bị đứng lên chủ động thừa nhận sai lầm.

Tào nữ sĩ liền giả ý khụ hai tiếng: “Vậy được rồi, hôm nay tạm thời buông tha các em.”

Dứt lời, dưới bục toàn thể học sinh đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó, cô còn nói thêm:“Nhưng nếu các em ai còn dám có lần tiếp theo, a, các em đều biết thủ đoạn của cô.”

Các bạn học ngượng ngùng cúi đầu.

Diệt Tuyệt sư thái dù sao cũng là Diệt Tuyệt sư thái.

Vị trí của Tô Kính Ngôn dựa bên cửa sổ, duy nhị không có ngồi cùng bàn với một tổ.

Cũng không biết xuất phát từ duyên cớ gì, cậu nguyên bản đang đọc sách lại ngẩng đầu lên, sau đó cầm lòng không đậu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Phía dưới khu dạy học bồn hoa nhỏ được thiết kế riêng, lại qua đi một chút là sân thể dục, bởi vì bọn họ phòng học ở lầu 4, trừ phi cậu đem đầu vói vào ngoài cửa sổ, bằng không vị trí của cậu cũng chỉ có thể nhìn đến sân thể dục cách đó không xa.

Bởi vì là tiết một buổi sáng, không có ai có tiết thể dục ở thời điểm này, trên sân thể dục hầu như không có người.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Tô Kính Ngôn vừa mới ngẩng đầu, liền chú ý tới có người đứng yên ở sân thể dục trung ương, sau đó đối diện phương hướng khu dạy học, vẫn không nhúc nhích, không biết đang nhìn cái gì, giống như là một đóa hoa hướng dương, vĩnh viễn dõi theo hướng về mặt trời.

Khoảng cách quá xa, Tô Kính Ngôn thấy không rõ mặt người nọ, nhưng có thể là nghĩ đến so sánh với hoa hướng dương này, không biết vì sao cảm thấy có chút đáng yêu, cười cong đôi mắt, khóe miệng cũng đi theo giơ lên.

Lục Nghi Sâm đứng ở tại chỗ, vẻ mặt si mê nhìn hướng khu dạy học, rõ ràng mắt thường căn bản là không có khả năng thấy rõ ràng đồ vật xa như vậy nhưng hắn cố tình có chút ngoại lệ, không chỉ có thấy được rõ ràng, còn xem đến thập phần chuyên chú.

Trong nháy mắt Tô Kính Ngôn ngẩng đầu kia, vẻ mặt của hắn từ sông băng lập tức biến thành núi lửa, gục xuống mắt trợn trừng, toàn thân đều tản ra tin tức ta thực hưng phấn.

Học trưởng nhìn đến ta!

Hì hì.

Học trưởng cười rộ lên bộ dáng thật là đẹp cực kỳ!

Đặc biệt là viên lệ chí ở đuôi mắt kia, xem đến hắn thật muốn liếʍ một liếʍ.

Nghĩ như vậy, đầu lưỡi Lục Nghi Sâm ở răng cửa chống đỡ đỡ, bắt đầu hoạt động.

“Này! Ai đứng ở nơi đó! Không đi học cho tốt vào!”

Đột nhiên, có thầy giáo rất xa liền chú ý tới trên sân thể dục có bóng người, một bên vừa hô to vừa đi qua đi.

Lục Nghi Sâm quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân, nguy hiểm nheo nheo mắt.

Thật là mất hứng.

Đáng chết.

Nam nhân vọt vào sân thể dục, liền ngây ngẩn cả người tại chỗ, có chút sờ không được đầu, gãi gãi cái ót của mình.

Nhìn sân thể dục trước mắt không có một bóng người, mênh mông bát ngát xanh hoá, nơi nào có người.

Nếu tính là đào tẩu, này căn bản không có khả năng chạy trốn nhanh như vậy.

Chẳng lẽ là chính mình nhìn lầm rồi?

Nam nhân buồn bực đi trở về, cũng không đem chuyện này đặc biệt để ở trong lòng.

Xem ra là lớn tuổi rồi,đều có thể hoa mắt.

Nam nhân mới vừa đi, người nọ lại lần nữa nữa đứng thẳng ở sân thể dục trung ương, tiếp tục si mê nhìn về hướng phía khu dạy học.

Giây tiếp theo, hắn cầm lấy máy quay phim mang trên cổ, nhắm ngay mục tiêu của mình, một lần nữa điều chỉnh tiêu cự cùng cho hấp thụ độ sáng.

“Tách” một tiếng, chụp một đống ảnh.

Cũng không biết có phải hay không có duyên cớ loáng qua, Tô Kính Ngôn lại một lần ngẩng lên đầu, nhìn xuống ngoài cửa sổ.

Cậu lúc này mới chú ý tới người nguyên bản đứng ở sân thể dục trung ương cũng không biết khi nào đã rời đi.

Bỗng nhiên có chút mất mát.

Cậu thở dài một hơi, tiếp tục chú ý đến lời giảng nhạt nhẽo của cô giáo.

Ánh mặt trời loang lổ, rắc tia sáng xuyên thấu qua khe hở lá cây đánh vào trên mặt đất.

Rừng cây nhỏ trường học không có người, trống trải thật sự.

Ngày thường vốn là không có người tới, huống chi ở thời điểm hiện tại vẫn là giờ ăn cơm giữa trưa?

“Cô Lỗ, Cô Lỗ!” Tô Kính Ngôn thật cẩn thận buông ra thanh kêu gọi, không ngừng nhìn chung quanh, đang tìm kiếm thứ gì.

Cô Lỗ là một con mèo hoang Tô Kính Ngôn trong lúc vô ý ở rừng cây nhỏ trường học phát hiện, cả người đều là hoa văn màu cam, nhưng lại không giống trong nhiều mắt người mèo cam béo núc ních, tương phản, vô cùng khô gầy, cũng thực nhạy bén linh hoạt.Tô Kính Ngôn đặc biệt tra xét một chút, đây là một con mèo hoàng li.

“Cô Lỗ! Cô Lỗ!” Tô Kính Ngôn vừa đi một bên kêu, trong tay ôm một cái hộp cơm, tiếp tục tìm kiếm thân ảnh Cô Lỗ.

Trên cơ bản thời điểm ăn cơm trưa mỗi ngày, Tô Kính Ngôn đều sẽ lén lút đến trốn tránh những fans điên cuồng đó, khẽ meo meo lưu lại đây, mang theo cơm ôm Cô Lỗ cùng nhau ăn.

Rừng cây nhỏ thanh tịnh, lại không có người, không khí cũng rất tươi mát, còn có thể xoa mèo, quả thực thoải mái thật sự.

Rất kỳ quái chính là, rõ ràng ngày thường cậu chỉ cần kêu lên ba tiếng, Cô Lỗ liền sẽ thoáng một chút lao tới, sau đó bùm một cái nhảy đến trong lòng ngực cậu.

Nhưng hôm nay đều hô mười mấy tiếng, cũng không thấy nửa cái thân ảnh của nó.

Sao lại thế này?

Tô Kính Ngôn một bên kêu vừa đi.

Hử?

Có người.

Tô Kính Ngôn rất nhanh chú ý tới phía trước có nam sinh ăn mặc giáo phục ngồi xổm trên mặt đất đưa lưng về phía cậu, tay không ngừng động, nhưng vị trí nhìn của cậu không ra nam sinh này đang làm những đồ vật gì.