Quyển 1 - Chương 10:

Tính toán thời gian, Lâm Diêu quyết định ngày mai tới chỗ làm việc của vợ quản lý Cao, tùy tiện ăn đại món gì đó rồi về nhà, tắm rửa xong nằm lên giường, cỡ nào cũng không ngủ được.

Vụ án này đã xác định là người trong cuộc làm, nhưng lại có vài vấn đề, thứ nhất, hung thủ là ai? Quản lý Cao? Phó quản lý Vương? Hay là còn có người khác tham gia? Thứ hai, hung thủ rốt cuộc đã vào kho bảo hiểm bằng cách nào? Hai vấn đề này rất gắn bó với nhau.

Tư Đồ tới viện xây dựng tìm được bản vẽ ban đầu của viện bảo tàng, nhưng lại đặt một câu hỏi với mình ‘Nếu muốn ăn trứng gà thì phải làm sao?’ Là vui đùa? Hay ám chỉ? Hay là muốn dẫn mình đi lạc đường?

Sau khi xác định những nhân vật tình nghi, Cát Đông Minh đã âm thầm sắp xếp người đi theo giám sát, trong khoảng thời gian này, bọn họ rất an phận thủ thường, không nhìn ra có gì bất thường. Mà lúc Tư Đồ tiếp xúc với mấy người có tình nghi, mình cũng có ở đó, trừ khi… Đúng vậy, tối hôm đó, Tư Đồ vẫn không nói cho mình biết hắn đi đâu, mình căn bản không biết hắn làm gì. Mà bên Cát Đông Minh cũng không có tin tức gì về mấy người tình nghi.

Tư Đồ Thiên Dạ, rốt cuộc anh đang làm cái gì?

Đêm đã khuya, Lâm Diêu mang vấn đề của mình dần tiến vào giấc mộng.

Hôm sau.

Chín giờ sáng, Lâm Diêu tìm được bà Mạnh đang chuẩn bị họp, cũng chính là vợ của quản lý Cao.

Đối với người không phải lần đầu tiên bị cảnh sát tìm tới cửa, khi thấy Lâm Diêu, chẳng những không kinh ngạc, trái lại còn có chút hảo cảm. So với mấy cảnh sát hung hăng lần trước, Lâm Diêu mặt mày thanh tú khiến bà thả lỏng cảnh giác.

“Xin lỗi vì đã làm phiền dì, tôi chỉ tới hỏi vài câu theo thông lệ, không tốn thời gian đâu.” Lâm Diêu lễ phép nói.

“Không sao, có gì cứ hỏi.”

“Cháu nhà đã khỏe hơn chưa?” Không vào thẳng chủ đề, Lâm Diêu rất giỏi lấy được hảo cảm của người đối diện.

“Cám ơn đã quan tâm, đã khỏe nhiều rồi.”

“Tối hôm đó, chồng của dì vẫn luôn ở trong phòng bệnh?”

“Đúng vậy, chúng tôi luôn ở trong phòng trông con.”

“Ý tôi là ông ấy luôn nằm trong tầm mắt của dì chứ? Chưa từng ra ngoài?”

“Tôi không có khả năng luôn quan sát ông ấy, khi đó tôi chỉ quan tâm con trai, ông ấy có ra ngoài vài lần, tôi có để ý.”

“Lần ông ấy ra ngoài lâu nhất là bao lâu, dì có nhớ rõ không?”

“Ừm… Cũng khoảng nửa tiếng, ra ngoài mua đồ ăn rồi về.”

“Vậy mấy giờ hai người rời khỏi bệnh viện?”

“Khoảng hai giờ sáng, tôi nhớ không rõ lắm, lúc đó rất mệt.”

“Hai người cùng về? Rời khỏi bệnh viện là về nhà ngay?”

“Đúng, cùng về nhà ngay sau đó.”

“Dì có nhớ về tới nhà là mấy giờ không?”

“Nhớ rõ, vì lúc đó tôi có nói một câu ‘Sắp ba giờ rồi, ngủ sớm đi’.”

Nói cách khác, lúc hai người về tới nhà vẫn chưa tới ba giờ sáng?”

“Chưa, kém mười phút nữa.”

Nếu hỏi nữa sẽ bị nghi ngờ, Lâm Diêu liền đứng dậy cáo từ.

Ngồi trong xe của mình, Lâm Diêu suy luận về thời gian của quản lý Cao.

Trong thời gian ở bệnh viện, có vợ của ông chứng minh, không đi quá nửa tiếng. Trong đoạn thời gian này không có khả năng gây án. Khi bọn họ về nhà vẫn chưa tới ba giờ, mà cái này chẳng phải là bằng chứng xác thực nhất sao!

Nhưng, nếu vợ của quản lý Cao ngụy tạo lời khai thì đó sẽ hoàn toàn khác.

Ngồi nghĩ cũng vô dụng, tới viện bảo tàng điều tra vẫn hơn.

Lâm Diêu có vẻ đã hăng hái hơn với công việc, khi tới viện bảo tàng đã là xế chiều, trong lòng vẫn luôn thấy lạ, sao Tư Đồ còn chưa liên lạc? Nhưng nghĩ lại thấy cũng hợp lý, bây giờ hắn là đối tượng bị giám sát, sao có thể chủ động chui ra trước mặt mình.

Bước vào trong bảo tàng, Lâm Diêu không quấy rầy bất kì ai. Lúc bước về phía thang máy, có bảo vệ giơ tay cản lại.

Hắn giơ thẻ cảnh sát ra, thoải mái bước vào thang máy, bấm lên lầu bốn.

Trong phòng giải khát không có ai, Lâm Diêu đứng giữa phòng, nhớ lại lúc Tư Đồ phát hiện ra vết máu, khi đó, hắn cũng chưa để tâm tới vụ án này, nhìn Tư Đồ diễn trò ảo thuật nhỏ, thật ra cũng rất thú vị.

Mà lúc này, hắn lại thay đổi quan điểm, thay đổi sự chú ý, đôi mắt cũng bắt đầu sắc bén.

Vành ranh ngăn tủ dưới bồn rửa chén, giờ ngẫm lại, tại sao vết máu lại xuất hiện chỗ này? Lâm Diêu giả thiết đứng ở bồn rửa chén, cúi đầu tìm chỗ dính máu.

Bồn rửa chén… ngăn tủ… vết máu… Hướng cô gái thấy quỷ…

Cô gái kia nói, lúc đó cô thấy quái vật chảy máu đầm đìa, xoay thân thể, nói cách khác, quái vật đang đi về phía cửa… Nhưng tại sao lại có vết máu dính ở đây, còn gần ngăn tủ? Chẳng lẽ lúc cô gái bị dọa bất tỉnh còn bị giấu trong ngăn tủ? Cho nên máu trên người quái vật mới có thể dính ở đây? Nhưng khả năng này không cao, quái vật kia cả người đầy máu, sao có thể chỉ để lại vết máu ở đây được? Trộm xong rồi xóa? Nếu là vậy thì cần rất nhiều thời gian, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, một người không có khả năng hoàn thành một mình, như vậy, hung thủ có thể là hai người hoặc hơn.

Chờ chút…

Đột nhiên, trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ mơ hồ, nhưng hắn đã thử nhiều lần đều không nắm được vấn đề mấu chốt, nhưng vừa nãy lại như hiểu ra điều gì đó.

Lâm Diêu dựa vào bồn rửa chén, hoàn toàn đắm chìm vào suy nghĩ của mình.

Cô gái thấy quái vật vào ba giờ sáng, nếu hung thủ nhét cô vào ngăn tủ, sau đó lau chùi vết máu dưới đất, vậy cần ít nhất ba mươi phút, sau khi làm xong, hắn sẽ ra bằng đường hành lang… vậy cần mười phút… Mà lúc phát hiện ngọc lưu ly bị mất đã là sáng sớm, trong thời gian này có tới bốn năm tiếng…

Lâm Diêu chợt đứng thẳng người, hắn đột nhiên nghĩ tới, bản thân sợ đã phạm phải sai lầm — ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo!

Lâm Diêu phủ định toàn bộ, bắt đầu suy luận lại một lần.

Khoảng ba giờ sáng, cô gái gặp hung thủ máu chảy đầm đìa, khi đó hung thủ chỉ vừa vào viện bảo tàng, chưa trộm ngọc lưu ly. Sau đó, bọn họ nhét cô gái vào ngăn tủ bên dưới bồn rửa chén, lợi dụng đường ống leo lên lầu mười, né tránh camera, lên kho bảo hiểm ở lầu mười một!

Nếu suy luận theo hướng này, bằng chứng quản lý Cao không có ở hiện trường là không thành lập! Vợ của ông nói khi về đến nhà vô cùng uể oải, quản lý Cao có ra khỏi nhà, sợ là cũng không bị phát hiện. Mà lúc đó vẫn chưa tới ba giờ, từ nhà quản lý Cao đến bảo tàng chỉ mất hai chục phút! Còn cô gái cũng không xác định đúng thời gian, như vậy, rất có thể là 3:10 tới 3:30, gặp hung thủ!

Nếu suy luận như vậy còn cần phải điều tra thêm vài vấn đề.

Thứ nhất, bọn họ vào kho bảo hiểm bằng cách nào?

Thứ hai, bọn họ làm sao mang ngọc lưu ly đi?

Thứ ba, nếu đi bằng đường ống, vậy chỗ vào và chỗ ra nằm ở đâu?

Ba vấn đề trên cũng là ba vấn đề phức tạp nhất, trước khi viện bảo tàng xây lại, quản lý Cao cũng làm việc ở đây.

Ông ta nhất định biết về đường đi của đường ống.

Ngay lúc Lâm Diêu càng ngày càng xác nhận quản lý Cao có tình nghi, hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề!

Nếu quản lý Cao là một trong những hung thủ, ông ta và Tư Đồ là sao?

Nếu Tư Đồ tham gia phạm tội, vậy thì không nên kéo hắn ra, cứ núp trong bóng tối, cảnh sát có thể không điều tra hắn. Thay một góc độ khác suy nghĩ, nếu Tư Đồ đứng ra là vì muốn kéo sự chú ý của cảnh sát, nói cách khác, mình giám sát hắn đồng thời cũng bị hắn giám sát!

Nhưng mà, sao Tư Đồ lại thoải mái thừa nhận trước mặt mình, quan hệ giữa hắn và quản lý Cao? Cái này rốt cuộc có cái gì lạ chứ?

Giữa chính và tà, Tư Đồ theo bên nào?

Đang nghĩ ngợi tới Tư Đồ, đột nhiên nhận được điện thoại của hắn, bảo là muốn gặp bàn chút chuyện, Lâm Diêu không nói gì thêm, hỏi thẳng nơi gặp mặt rồi rời khỏi phòng giải khát.

Thang máy vừa mở ra, trước mặt Lâm Diêu là quản lý Cao.

“Chẳng phải là cảnh quan Tiểu Lâm sao, tới lúc nào mà không nói thế.” Quản lý Cao híp mắt nói.

“Chỉ tới xem vài cái thôi, giờ phải đi rồi.”

“Vậy sao, để tôi tiễn cậu.”

“Không cần, không làm lỡ công việc của chú.”

“Được rồi, sau này hoan nghênh cậu tới.”

Vẫn duy trì khuôn mặt mỉm cười, Lâm Diêu và quản lý Cao gặp mặt thoáng qua trong thang máy, khi bước vào trong, nhìn sắc mặt của ông — Trên mặt ấy là nụ cười quỷ dị.

Tư Đồ đợi ở một quán cà phê một lúc lâu mới thấy Lâm Diêu, liền vội vàng đứng dậy chào hỏi.

“Mấy hôm nay cậu đi đâu vậy?” Tư Đồ rất bình thường hỏi.

“Chỉ đi dạo loanh quanh thôi. Còn anh, lại giả danh ai đi lừa bịp?”

“Sao vừa gặp tôi đã mắng rồi, tôi chạy cả ngày vì vụ án, cậu lại không thương xót tôi gì hết, có nhớ tôi không?”

“Anh muốn chết rồi đúng không, tìm một chỗ không người, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho.”

“Được rồi, không đùa nữa. Có kết quả xét nghiệm chưa?”

“Kết quả xét nghiệm gì?”

“Kết quả xét nghiệm vết máu ở lầu bốn đó.”

Lâm Diêu tức điên!

“Anh có kiến thức không hả? Vết máu có chút xíu, còn bị anh đổ dung dịch oxy già vào, sao mà xét nghiệm được!” Lâm Diêu không có nói dối, vết máu đó hắn đã đưa đi xét nghiệm, nhưng thật sự không có cách kiểm nghiệm ra.

Tư Đồ trông rất phiền muộn, nhưng mà, tốc độ phục hồi rất kinh người.

“Không có cũng không sao, xem ra còn phải đi nhiều nơi.”

“Ý anh là gì?”

Tư Đồ cười cười.

“Sao, bắt đầu quan tâm rồi, quan tâm tôi hay là quan tâm vụ án?”

“Câm cái miệng lại đi! Có việc thì nói, không thì cút!”

“Đừng nóng, tôi không phá nữa là được chứ gì. Hôm nay tôi tới chợ đen vòng mấy vòng coi có tin tức của ngọc lưu ly không.”

“Tư Đồ, anh là tay mới hay bị ngu, làm gì có ai trộm xong bán liền?”

Tư Đồ không nói gì, chỉ cười một cái, Lâm Diêu thật muốn nhét hắn vào bồn cầu xong giật nước cho trôi luôn xuống cống!

Kiềm chế cơn giận, Lâm Diêu hỏi, “Anh đi một ngày một đêm vậy có kết quả không?”

“Cũng không tính là có, tôi tra được mấy năm gần đây, các tác phẩm nghệ thuật rất được hoan nghênh ở chợ đen, thường sẽ có mấy cửa hàng đen chuyên môn thu mua. Tôi tính nếu lát cậu không bận gì thì chúng ta tới mấy cửa hàng xem thử.”

Đi, đi xem cũng không có gì xấu, dù sao tôi cũng không có gì làm.”

Phản ứng này của Lâm Diêu khiến cho Tư Đồ có chút kinh ngạc.

“Tâm trạng hôm nay là rất tốt hay rất xấu vậy? Sao lại dễ dàng đồng ý với tôi? Tốt xấu gì cũng phải dè dặt một chút, làm khó tôi chứ.”

“Chúng ta đi điều tra, dè dặt làm con khỉ gì! Nếu anh đổi thành đi hẹn hò, độ khó đương nhiên sẽ rất cao, trên cơ bản không cần suy nghĩ tôi liền cho anh chết không toàn thây.”

Lâm Diêu kêu phục vụ tính tiền, Tư Đồ bị hắn chọc cười haha móc tiền ra trả.