Chương 9

Nếu chuyện là như vậy thì lúc này đối phương đang nghĩ cách tìm ra cô rồi.

Khóe miệng Phương Diệp Tâm cong lên, không khỏi nhớ tới câu chuyện “sát thủ tầng trệt” kia, cũng không biết chủ nhân của cái túi đó phải mất bao lâu mới có thể tìm đến tầng trệt của cô.

Không hổ là mình, rất giỏi gây chuyện.

Cô rất biết mình biết ta nghĩa như vậy, lại lấy điện thoại đã chụp ảnh ra.

“Đúng rồi, ảnh tối qua mình chụp đều ở đây, hai người có muốn xem không?”

Sắc mặt Lâm Thương Thương khẽ biến, tỏ vẻ từ chối rụt người về sau nhưng Chung Yểu lại rất muốn nhìn thấy tư liệu sống, gấp gáp vươn tay ra:

“Mình xem với!”

Phương Diệp Tâm gật đầu không có chút bất ngờ rồi đưa điện thoại qua.

Chung Yểu cẩn thận nhận lấy sau đó vội xem ảnh.

Không thể không nói, tố chất tâm lý của Phương Diệp Tâm rất vững vàng, bức ảnh nào chụp cũng đều vô cùng cẩn thận, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết run tay nào cả.

Bức ảnh đầu tiên là bộ đồ đẫm máu, cô ấy đánh giá sơ qua bức ảnh, ban đầu nó là một chiếc áo len trắng. Phương Diệp Tâm cố tình chụp ảnh của cái mác dính bên trong cổ áo sau, để lộ kích cỡ và thương hiệu. Vết máu chủ yếu phân bố ở trên ngực và bên dưới, màu sắc nhợt nhạt.

Bức thứ hai là con dao phay. Lưỡi dao rõ ràng đã được lau sạch, vết máu rất nông, có dấu hiệu bị xóa. Phần rỗng của cán dao có một cục máu đông, màu đỏ rất dễ thấy.

Trong bức ảnh thứ ba là một vài cái khăn giấy bị vo viên, màu đỏ của máu thấm ra qua lớp giấy.

Bức thứ tứ là một bên trong quần áo có một khối hình vuông nhỏ màu xanh lá mới tan được một nửa, bên cạnh của nó cũng dính chút máu. Lúc đầu Chung Yểu nghĩ đó là đường nhưng sau khi hỏi Phương Diệp Tâm mới biết đó là viên giặt quần áo.

Bức thứ năm chính là ngón tay bị chặt đứt kia…

Mấy thứ này thực sự nằm ngoài phạm vi Chung Yểu có thể tiếp nhận. Cô ấy hít vào một hơi sau đó mạnh mẽ bỏ điện thoại xuống, chợt cô ấy khựng lại vài giây rồi cau mặt, lại cầm điện thoại lên, ép chính mình nhìn lướt qua lướt lại vài lần.

“Vậy em định tiếp theo sẽ làm như thế nào?” Lâm Thương Thương đợi em gái xem xong rồi mới mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc: “Những chuyện thế này vẫn nên báo cảnh sát thì hơn chứ?”

“Em cũng muốn mà.” Phương Diệp Tâm bất đắc dĩ nhún vai: “Rõ ràng là em không còn biện pháp nào khác đó chứ.”

Quần áo dính màu và ngón tay đứt đoạn đều đã quay về nhà, ý định ngồi im chờ cá chui vào rọ cũng không thực hiện được. Bằng chứng xác thực duy nhất trong tay bọn họ chính là mấy bức ảnh mà cô chụp được hôm qua, nhưng một khi phải giải thích đến lai lịch thì hiển nhiên sẽ phải đề cập đến bug ở trên người Phương Diệp Tâm.

Nhưng cái này bọn họ không giải thích được.

Bí mật tủ lạnh chỉ có thể lưu truyền nội bộ trong ba người, không thể truyền bá ra bên ngoài… Phương Diệp Tâm đã nói rất rõ chuyện này từ khi bọn họ còn học đại học.

Bọn họ biết càng nhiều thì những điều có thể nói lại càng ít, hơn nữa những thông tin cốt lõi nhất sẽ bị mã hóa tự động, dù có biểu đại như thế nào thì lời nói ra cũng sẽ lộn xộn khó hiểu, dù là tranh vẽ hay động tác tay cũng thế. Bất kể là bọn họ muốn ra ám hiệu hay dẫn đường thì cũng đều sẽ gặp hình phạt loạn mã.

Lúc Phương Diệp Tâm học đại học, vì chuyện tủ lạnh mà cô đã hỏi bạn cùng phòng để tìm một sinh viên quốc tế nghe nói là rất am hiểu mấy chuyện siêu nhiên nhờ giúp đỡ. Ban đầu bọn họ muốn mời người kia đến ký túc xá ở qua đêm để chứng kiến lời nguyền tủ lạnh nhưng khi cô nói ra thành lời thì lại trở thành một câu cực kỳ thành khẩn: “Này bạn ơi, mình muốn luyện tập parkour*.”

(*Parkou là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội.)

… Cuối cùng cô thực sự bị cậu bạn nhiệt huyết mời tham gia câu lạc bộ parkour mà người đó chịu trách nhiệm, lại còn luyện tập nghiêm túc trong hơn hai năm.

Hiện tại, trường hợp đặc biệt duy nhất mà Phương Diệp Tâm từng tiếp xúc chính là hai người bạn chơi từ bé, cha mẹ hai bên quen nhau này. Không biết vì sao mà chỉ có mình bọn họ là Phương Diệp Tâm có thể nói thẳng tất cả, không giấu giếm chút gì.