Chương 47

Phương Diệp Tâm nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, cẩn thận giữ khoảng cách với hắn ta. Mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thấy ánh mắt của người đàn ông trở nên sắc bén, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc, như thể đã hạ quyết tâm.

Bỗng chốc, người đàn ông quay ngoắt người, vọt lên cầu thang!

Phương Diệp Tâm: "..." Hết trò rồi à!

"Đứng lại!" Phương Diệp Tâm không bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hét lên câu này với một nghi phạm gϊếŧ người. Không kịp suy nghĩ, cô lao lên cầu thang, vươn tay túm lấy cổ áo hắn ta.

Đầu ngón tay vô tình lướt qua gáy hắn ta, cảm giác như chạm vào khăn lông mùa đông. Cùng với tiếng "lách tách" nhẹ, một cơn đau nhói kỳ lạ lan tỏa khắp đầu ngón tay.

Hình như người đàn ông cũng giật mình vì cơn đau, rít lên một tiếng rồi nhảy vọt về phía trước. Phương Diệp Tâm không kịp níu, hắn ta thoát khỏi tay cô. Nhìn vào khuôn mặt hoảng hốt của hắn ta, một giây sau, cô thấy hắn ta hít thở hổn hển như nhìn thấy ma, rồi vội vã chạy lên lầu.

Phương Diệp Tâm thầm chửi thề, định nhấc chân đuổi theo, nhưng lại khựng lại.

Cơn đau nhói ở đầu ngón tay dần tan biến, cô cúi mắt nhìn, nhưng càng lúc càng kinh ngạc.

Cô nhìn thấy những sợi tơ.

Sợi tơ màu xanh lục mọc ra từ đầu ngón tay cô, lơ lửng trong không khí như xúc tu của sứa.

Rồi biến mất không dấu vết.

*

Cuộc rượt đuổi kết thúc với thất bại của Phương Diệp Tâm.

... Bởi vì cuối cùng, người đàn ông chọn cách chạy thẳng về nhà.

Cửa chống trộm đóng sầm trước mặt Phương Diệp Tâm, khiến cô im lặng không nói nên lời.

Cô hoàn toàn không hiểu nổi thái độ kỳ quặc của người đàn ông này - vừa chạy vừa trốn, rốt cuộc ai mới là kẻ bị hại?

"... Có thể là lúc lướt qua nhau, hắn ta cảm nhận được sát khí trên người cậu." Trong thư phòng, Chung Yểu đang dùng máy in ghi chú để in đợt "thư đe dọa gia tăng" mới theo lời dặn của Phương Diệp Tâm, vừa in vừa nói: "Nói thật, sao cậu lại đi đuổi theo hắn ta?"

"Vì hắn ta bỏ chạy!" Giọng Phương Diệp Tâm vang vọng từ bếp, đầy dõng dạc, cùng với tiếng mở cửa tủ lạnh.

Chung Yểu cạn lời. Cậu là mèo à? Người ta chạy thì cậu nhất định phải đuổi theo?

Nghĩ kỹ lại, cũng thấy kỳ lạ: "Hay là hắn ta quen cậu?"

"Không biết. Dù sao mình cũng chưa từng gặp hắn ta." Cửa tủ lạnh đóng lại, tiếng bước chân của Phương Diệp Tâm vang đến phòng khách: "Nhưng mình nghĩ hắn ta bỏ chạy vì nhìn thấy ổ USB của mình."

Chung Yểu: "..."

Chung Yểu: "Hay là bị dọa bởi những người trên lầu?"

"Không biết." Giọng nói của Phương Diệp Tâm vang từ trong phòng khách: "Này, cậu đừng nói chuyện nữa, mình phát hiện ra một điều thú vị..."

"Cái gì vậy, cậu đối xử với người giúp việc như vậy sao?" Chung Yểu tưởng rằng cô đang lướt điện thoại và tìm thấy điều gì đó thú vị, bèn buột miệng nói một câu. Sau khi nói xong, không nghe thấy Phương Diệp Tâm trả lời, cô nàng cũng không nói thêm gì nữa, tự mình tiếp tục công việc dang dở.

In xong, lại bận rộn với công việc một lúc. Bỗng chốc đã khuya, Lâm Thương Thương gọi điện hỏi, mới phát hiện ra đã gần 10 giờ, vội vàng mang theo giấy ghi chú đã in ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Phương Diệp Tâm đang ngồi trên ghế sofa suy tư, tay nghịch chiếc chìa khóa có gắn ổ USB của mình.

"Hóa ra cậu còn tỉnh à, tưởng cậu ngủ rồi chứ." Chung Yểu khó hiểu: "Vậy sao cậu không đến lấy giấy ghi chú của mình, xíu nữa là quên."

"Không... xin lỗi, mình vừa suy nghĩ chuyện." Phương Diệp Tâm như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, thở dài một hơi: "Ah, cảm ơn cậu, cậu cứ để giấy ghi chú ở đây, mình sẽ làm."

"Thôi, mình cùng cậu làm đi. Cậu vẫn chưa khỏi cảm mà." Chung Yểu nói, nhìn cô nói: "Cậu không sao chứ, sao lại có vẻ lơ đễnh vậy?"

"Không sao, chỉ là hơi băn khoăn." Phương Diệp Tâm nói lấp lửng, đứng dậy. Chung Yểu thấy cô không có ý định nói thêm, nên cũng không hỏi nữa, cùng cô mở tủ lạnh, nhanh chóng dán hết nhãn, sau đó đuổi cô lên giường, ôm máy tính, lại ngồi vào phòng khách gõ chữ.

Lâm Thương Thương vẫn đang theo dõi từ trong xe dưới lầu, Phương Diệp Tâm không yên tâm về anh ấy một mình, quyết định ngủ vài tiếng rồi xuống đổi ca - tuy là nghĩ vậy, nhưng khi thực sự nằm trên giường, cô lại không tài nào ngủ được.