Lâm Thương Thương chậm chạp ừ một tiếng, tiếp tục mơ màng sắp xếp túi đồ trong tay.
Thật ra, anh ấy vẫn chưa hoàn toàn hiểu lời hai người.
Anh ấy không hiểu, không phải nói là "nhìn thấy cái chết” sao? Trên đường về anh đã chuẩn bị tâm lý không biết bao nhiêu lần, sợ rằng khi về nhà sẽ nghe hai người kể về hiện trường cái chết của Phương Diệp Tâm...
Kết quả là họ nói với mình, nhìn thấy người đang bò trên đất?
Anh Thương Thương rất mơ hồ. Anh Thương Thương không thể hiểu. Anh Thương Thương lơ đãng, vô ý kéo một cái làm túi nhựa trong tay rách một đường.
Túi nhựa do điểm tự phục vụ cung cấp, mỏng manh, rất trong suốt. Trên túi ghi tầng và số nhà của Phương Diệp Tâm bằng bút đánh dấu, giờ đây bị xé rách thành hai nửa.
Lâm Thương Thương quyết định xé rộng lỗ rách, lấy đồ bên trong ra.
Một lúc sau, anh ấy đột nhiên lên tiếng:
"Có khả năng thứ các em nhìn thấy không đầy đủ? Có lẽ khi đó Én nhỏ không thực sự bò trong phòng khách?"
Chung Yểu: "..." Đây không phải là chuyện thấy hết hay là không! Cho dù bò ở đâu thì cũng đều rất kỳ quái.
"Có lẽ đó là một cách xả stress?" Lâm Thương Thương cố gắng giữ suy nghĩ lạc quan: "Dạo gần đây có trào lưu bò qua bò lại đó mà! Không thể loại trừ khả năng Én nhỏ đột nhiên thích môn thể thao này đúng không?”
"Không." Lần này người lên tiếng là Phương Diệp Tâm: "Em chắc chắn không có khả năng đó."
"Đúng vậy!" Chung Yểu lập tức phụ họa: "Người bình thường ai lại thử làm chuyện này..."
"Mình đã thử rồi. Nhưng người ta xả stress thì không bò như vậy." Phương Diệp Tâm tiếp tục nói.
"..." Chung Yểu lặng lẽ ngậm miệng.
"Nhưng mình luôn cảm thấy, cách bò đó rất quen thuộc. Như thể đã từng thấy ở đâu đó..." Phương Diệp Tâm đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt trầm ngâm.
Còn cách kiểm tra khóa đó... Hành vi này tuy không quen thuộc, nhưng kết hợp với động tác bò sau đó, khiến cô có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ…
"Không không không, đợi đã… mình nghĩ giờ không phải lúc để điều tra chuyện này." Chung Yểu nuốt nước bọt, đột nhiên nhận ra dường như họ đã lạc đề: "Đừng quên, đây là ‘cảnh tượng chết chóc’! Điểm mấu chốt không nằm ở việc bò thế nào, mà là tại sao phải bò?"
Quan trọng hơn là tại sao đang bò lại chết...
Và liệu điều này có liên quan đến cái túi mà Phương Diệp Tâm phát hiện không.
Chung Yểu không muốn nghĩ theo hướng này. Nhưng cô nàng không thể làm khác. Như chính cô nàng đã nói, đây là "cảnh tượng chết chóc”.
Ít nhất trong các trường hợp hiện tại, trừ những trường hợp đặc biệt gọi là "ảo giác không gian", không có ảo giác nào không liên quan đến "cái chết".
Huống chi, điều này còn khác với những gì người khác nhìn thấy trong ảo giác không gian. Người khác cùng lắm chỉ thấy hành lang và cầu thang lặp lại, bên trong không có ai bò qua bò lại...
Dường như Phương Diệp Tâm nhận ra điều gì đó, đột nhiên cô ngồi thẳng dậy.
“Trước đây cậu nói, trong những vụ chứng kiến cái chết có một loại ảo giác không gian đặc biệt phải không?” Cô dường như cũng nghĩ đến điều này, đột nhiên nhìn sang: "Các cậu gọi loại ảo giác đó là gì nhỉ? Không gian ngưỡng giới hạn?”
“Ừm…” Chung Yểu bị cô hỏi cho ngớ người, vô thức gật đầu: "Thực ra từ này vốn đã có, vì nó khá phù hợp nên những người đăng bài đã gắn tag này…”
Ngưỡng giới hạn - cái tên quen thuộc như một chiếc khui rượu: "phập" một cái mở tung nút chai bị tắc nghẽn. Mắt Phương Diệp Tâm trong phút chốc mở to.
“Mình nhớ ra rồi, mình đã từng thấy loại hành động đó ở đâu rồi.” Cô từ từ nói, giơ tay đập vào trán: "Thật là ngu ngốc, rõ ràng là ngày nào cũng nhìn thấy…”
“?” Hai người kia ngạc nhiên nhìn sang, Chung Yểu cẩn thận mở lời: “Ở đâu? Trong mơ à?”
“Không phải.” Phương Diệp Tâm dứt khoát lắc đầu, trước mặt họ trực tiếp mở một ứng dụng trên điện thoại, giọng điệu khẳng định:
“Là trong game.”
“Ngưỡng giới hạn lạc lối”, là một game thể thao đối kháng ra mắt cách đây ba năm, mỗi trận đấu có từ năm đến bảy người chơi tham gia, một người đóng vai “đồ tể”, chịu trách nhiệm truy đuổi những người chơi khác trong mê cung, những người còn lại đóng vai “con mồi”, cần phải giải mã mê cung nơi họ đang ẩn náu trước khi bị đồ tể sát hại toàn bộ, từ đó tìm đường thoát ra.