Phương Diệp Tâm quan sát hành động của cô ta, nghi ngờ rằng trong tay cô ta có lẽ là một chai sữa, chỉ là mình không nhìn thấy. Và lúc này, dường như đối phương đang xé giấy bọc bên ngoài chai sữa.
Hành động tiếp theo của đối phương càng chứng minh suy nghĩ của cô… Chỉ thấy sau khi cô ta "xé xong giấy bọc", lại đi đến tủ bếp, lấy ra một mớ không khí khác, làm động tác đổ vào.
Sau đó, cô ta "mở" lò vi sóng, đặt không khí vào, chờ đợi một lát rồi lấy sữa ra, bắt đầu uống không khí.
Một quy trình uống sữa hoàn chỉnh.
Liên kết với vẻ mơ màng của đối phương lúc đầu, Phương Diệp Tâm đột nhiên hiểu ra. Cảnh này có lẽ xảy ra vào buổi tối? Sau khi cô tỉnh dậy lúc nửa đêm?
Nói cách khác, vào thời điểm đó, những cơn ác mộng hằng đêm của cô vẫn chưa hết...
Thật tệ.
Phương Diệp Tâm thầm đưa ra kết luận không liên quan, hoàn toàn quên mất theo căn cứ giả thiết của "cảnh tượng chết chóc", có lẽ cô sắp không cần lo lắng về sự thật của cơn ác mộng nữa.
Cô nhìn lại bóng người đó thấy cô ta đã rửa cái "chén" trong tay xong rồi đi ra ngoài.
Phương Diệp Tâm vội vàng đi theo.
Cô tưởng rằng cảnh tượng này sẽ không kéo dài lâu, phạm vi tồn tại cũng có hạn, có thể bước ra khỏi bếp sẽ biến mất. Không ngờ rằng đối phương lại cứ thế bước vào phòng khách, thậm chí cô ta còn chạm mặt với Chung Yểu đang đi tới.
Lúc đầu, Chung Yểu không nhận thấy điều bất thường, thấy "Phương Diệp Tâm" đi tới, theo phản xạ định chào. Phương Diệp Tâm vội vàng thò đầu từ sau bóng người, liên tục vẫy tay.
Chung Yểu rõ ràng ngây người, ánh mắt liên tục lia qua lia lại giữa Phương Diệp Tâm và ảo ảnh, biểu cảm của cô nàng dần cứng ngắc.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh…
Phương Diệp Tâm sợ cô nàng không kiềm chế được mà gọi thành tiếng, liên tục nháy mắt ra hiệu.
May mắn thay, Chung Yểu vẫn luôn là người đáng tin, cô nàng định há miệng thấy thế lại lập tức bịt miệng lại. Cô nàng cẩn thận lùi từng bước, từng bước, đến khi vòng qua bên cạnh Phương Diệp Tâm, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, ảo ảnh đã ngồi trên ghế sofa. Phương Diệp Tâm nhìn Chung Yểu, lấy điện thoại ra gõ nhanh:
[Cậu cũng thấy rồi sao?]
[Ừ!] Chung Diêu không dám nói ra tiếng, cũng gõ nhanh trả lời: [Thật sự thành công rồi! Cảnh tượng được mở đầu rồi sao?]
Mở đầu... Phương Diệp Tâm ngớ người, mất một lúc cô mới hiểu ý cô nàng. Chắc là cô nàng muốn viết "mở rộng", gõ nhầm thành "mở đầu”.
Nhưng thật lòng mà nói, Phương Diệp Tâm cảm thấy đây không chỉ là chuyện mở rộng “cảnh tượng chết chóc”... Tối qua mới chỉ thấy một bàn tay, hôm nay đã có cả người đi lại khắp nơi, nhìn tình hình này, không chừng còn có cả cốt truyện.
Chỉ với sự gia tăng về mức độ này, nói là phiên bản mở rộng cũng không đủ tôn trọng, theo Phương Diệp Tâm, đây mới giống như là "bản gốc" của "cảnh tượng chết chóc”, tối qua chỉ là bản nháp.
Cô đang suy nghĩ, thì điện thoại của Chung Yểu lại đưa tới trước mặt cô:
[Nhìn kìa, cậu có vẻ khó chịu!]
Hả? Phương Diệp Tâm trong lòng khẽ động, vội ngẩng đầu nhìn, quả nhiên…
Người vừa rồi còn lười biếng thu mình trên ghế sofa, không biết từ khi nào đã ngồi dậy, ngẩng đầu không ngừng nhìn quanh, lông mày dần nhíu lại.
...Cô ta đang nhìn gì?
Phương Diệp Tâm khẽ mím môi, cũng vô thức nhíu mày theo. Ngay sau đó, cô thấy "mình" đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại, đôi mắt chuẩn xác nhìn về một chỗ, đúng vào vị trí của họ lúc này!
"!" Chung Diêu giật mình, nắm chặt cánh tay Phương Diệp Tâm.
Phương Diệp Tâm nhíu mày chặt hơn, cô dừng lại vài giây, rồi nhẹ nhàng vỗ vai Chung Yểu.
[Không phải đang nhìn chúng ta.] Cô đưa điện thoại cho Chung Yểu nhìn: [Đang nhìn phía sau chúng ta.]
Chung Yểu run rẩy.
Càng đáng sợ hơn đấy!
Cô nàng căng thẳng quay lại nhìn, không biết may mắn hay không nhưng ngoài cửa bếp mở toang thì chẳng có gì cả.
"Phương Diệp Tâm" kia dường như nhận ra điều gì đó, bước thẳng về phía họ, thân thể như không khí xuyên qua họ mà dừng lại trước cửa bếp.
Không... không phải cửa.
Phương Diệp Tâm quan sát ánh mắt cô ta, lặng lẽ sửa lại kết luận của mình.