Chương 36

"Vậy thì đúng là anh nên đi ngay bây giờ.” Lâm Thương Thương cố nhắm mắt lại, ôm đầu đứng lên: "Đúng lúc anh cần phải đi lấy đồ ăn. Hai đứa làm nhanh lên. Nhân lúc còn sớm mà tái hiện lại, đừng có cù nhây… Anh chỉ có một yêu cầu là hai đứa đừng làm loạn nữa có được không? Anh sắp bị dọa tới nhồi máu cơ tim rồi đây này.”

Phương Diệp Tâm ngượng ngùng cười một cái, Chung Yểu lại có chút không hiểu: “Lấy đồ ăn? Lấy đồ ăn gì?”

"Là lấy đồ ăn đó. Bên ngoài tiểu khu có chỗ mua đồ ăn trực tiếp trên app mua đồ, khá tiện dụng nên nhiều người đến đó mua.” Phương Diệp Tâm thầm nghĩ: “Thực ra cũng có thể giao hàng, nhưng đây là vùng ngoại ô, không đủ nhân lực, giao hàng phải đợi lâu, lại còn mất phí thêm..."

"Giao một lần năm tệ, thật là cướp bóc!" Lâm Thương Thương buột miệng phàn nàn mấy tiếng. Anh ấy vừa tức giận vừa mang giày. Tựa như anh ấy đang trút giận lên đôi giày, mang giày mà dậm chân "cộp cộp” liên tục.

Hôm qua anh ấy đã đến siêu thị gần khu dân cư, đồ ăn thì ít mà đắt. Nghĩ rằng đã đến đây thì ít nhất cũng phải đãi hai đứa nhỏ ăn bữa ngon, anh ấy mới đặc biệt đặt trước trên app mua đồ ăn, ai ngờ nguyên liệu chưa tới tay, nhưng bản thân đã bị hai kẻ này dọa cho suýt ngất.

"Anh Thương Thương, lấy chìa khóa của em kìa!" Có vẻ nhận ra tâm trạng của anh ấy không ổn, Phương Diệp Tâm gọi một cách lễ phép hơn thường ngày: "Chìa khóa treo trên tủ giày cùng với USB.”

Để đảm bảo an toàn, sau khi trở về tối qua, cô đã tắt chức năng mở khóa bằng vân tay và mật khẩu của cửa, bây giờ chỉ có thể dùng chìa khóa để mở cửa. Cách này tuy cũ kỹ nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn nhất.

Lâm Thương Thương biết rằng nhà cô còn có chìa khóa dự phòng, cũng không từ chối. Anh ấy bỏ chìa khóa vào túi, ngừng lại một lúc rồi lại cởi giày, bước về phía bàn ăn.

"Ngại quá, anh nghĩ mình vẫn cần nói hai câu. Coi như cho có hình thức đi nhưng nếu không làm thì anh cứ cảm thấy như có gì đó nghẹn ở ngực..." Lâm Thương Thương hít một hơi sâu rồi dừng bước lại nói.

Chung Yểu và Phương Diệp Tâm nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng mím môi, đồng loạt ngồi thẳng, cúi đầu.

Ngay lập tức: "cốc, cốc" hai cái, mỗi người chịu một cái búng trán.

"Thật không chịu nổi hai đứa, càng ngày càng nghịch… Phương Diệp Tâm thì khỏi nói, từ nhỏ đã không biết nghĩ gì! Lười nói luôn! Chung Yểu cũng vậy! Còn tìm tư liệu, anh thấy em chính là tư liệu sống đó!"

Anh ấy mắng cho mỗi người một câu, sau đó dừng lại một lúc rồi đột nhiên giơ tay, tự búng trán mình một cái, còn to hơn hai cái trước.

"Anh cũng vậy, lần sau nhớ kỹ, đi ngủ phải tắt tiếng!" Anh ấy nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn hai cô nữ sinh, sau đó anh ấy im lặng một lúc rồi thở dài, hai tay đưa lên xoa trán hai đứa nhỏ.

"Đều sắp 30 cả rồi, có thể đừng làm anh sợ nữa được không..." Anh ấy nói rất nhẹ nhàng rồi quay người đi về phía cửa.

Cửa mở rồi đóng lại. Chỉ còn lại Phương Diệp Tâm và Chung Yểu trong nhà, hai người nhìn nhau một lúc, trong mắt lóe lên những cảm xúc phức tạp, cuối cùng lại tập trung vào chiếc laptop.

Theo tài liệu mà Chung Yểu tìm được, phương pháp tái hiện cơ bản thực ra không khó.

Chỉ cần đảm bảo Phương Diệp Tâm một mình trong bếp, lặp lại hành động tối qua. Còn việc có thực sự tái hiện được không thì theo lời của những sinh viên đại học còn phụ thuộc vào thể chất và thiên phú của cô...

Nói trắng ra là phụ thuộc vào số mệnh.

Dù nhóm sinh viên đã chứng minh rằng, ảo giác về "cảnh tượng chết chóc” không thể quay phim lại nhưng Chung Yểu vẫn không chịu từ bỏ, cô nàng cứng đầu cứng cổ lấy một cái camera của Phương Diệp Tâm hy vọng thử vận may.

Để tránh phá hủy mức độ tái hiện của cảnh tượng, camera không được đặt trong bếp, mà đặt bên ngoài cửa sổ bếp, đối diện với Phương Diệp Tâm.

...Tuy nhiên, 15 phút trôi qua, bất kể camera có chuyên nghiệp và rõ nét đến đâu, những gì quay được chỉ có một thứ.

Đó là hình ảnh Phương Diệp Tâm đứng trước tủ lạnh, như một người ngốc nghếch, liên tục mở và đóng cửa tủ lạnh.