Tuy rằng nói vậy có chút xấu hổ nhưng ngày hôm qua cô nhìn cái tay áo kia thì thấy nó đúng là có chút dơ.
Bộ đồ ấy không hẳn là đồ ngủ, mà là đồ mặc ở nhà. Phương Diệp Tâm làm việc tại nhà, tuy nói là livestream chơi game nhưng cũng không lộ mặt, cho nên cô ăn mặc rất tùy tiện. Hơn nữa lúc này là mùa đông, quần áo lại không ôm sát cơ thể, cũng không cần thiết phải thay liên tục nên có chút dơ bẩn mà cô vẫn mặc là chuyện bình thường.
Mà dựa theo lẽ thường thì quần áo đã cho Chung Yểu mượn mặc thì Phương Diệp Tâm sẽ không mặc lại nó, ít nhất là trong thời gian Chung Yểu ở đây. Khi Chung Yểu rời đi, cô sẽ giặt qua nó một lần, quần áo mới giặt mà muốn dơ đến mức đó thì cũng cần ít nhất 2 tuần theo kinh nghiệm của cô.
Nói cách khác thì sự việc cũng không quá gấp gáp.
“Sao lại không gấp được!” Lâm Thương Thương đã xanh mét: “Anh còn không hiểu em sao? Đâu cần đến 2 tuần, quần áo của em nhiều nhất chỉ sạch sẽ được đúng 1 ngày!”
"Làm gì đến mức đó, em cũng khá là sạch sẽ mà…” Phương Diệp Tâm nhỏ giọng cãi lại một câu, nhìn sang Chung Yểu: "Chuyện là vậy đó, Yểu Yểu. Mấy vấn đề mình hỏi cậu, cậu thấy thế nào?”
Vấn đề là mấy câu hỏi trước chủ yếu cô muốn liên kết đáp án của Chung Yểu với phán đoán của mình, cái đó có phải là hiện tượng "nhìn thấy cái chết” hay không? Nhưng mà Lâm Thương Thương và Chung Yểu quá lo lắng nên Phương Diệp Tâm chỉ còn cách kể lại mọi chuyện ngày hôm qua cho họ nghe.
Hiện tại, cô hỏi lại thì thấy sắc mặt Chung Yểu càng thêm tái nhợt. Cô nàng suy nghĩ một lát, sắc mặt cô nàng dẫn ổn định lại.
“...Vấn đề cuối cùng, mình cũng không biết.” Qua thêm một lúc lâu, cô nàng mới mở miệng đáp, vừa nói vừa lấy laptop ra: "Trên mạng có người từng nói nhìn thấy khoảnh khắc mình chết đi, nhưng không có cách nào chứng thực. Nhưng hai vấn đề trước, có lẽ mình có thể giúp đỡ…”
Cô nàng gõ thật nhanh lên bàn phím, tìm kiếm lịch sử trò chuyện: "Thật trùng hợp, hôm qua mình mới hoàn thành một bài phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn chính là câu lạc bộ nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên của sinh viên đại học Nam Thành. Bọn họ đã từng nghiên cứu tái hiện lại hiện tượng "nhìn thấy cái chết”, hơn nữa đã có trường hợp thành công...”
Tuy không nhiều trường hợp thành công nhưng đúng là có 1 - 2 lần bọn họ tái hiện lại được hiện tượng "nhìn thấy cái chết”, so sánh với hiện tượng gốc mà nói thì có thêm một vài chi tiết khác.
Thực ra, Chung Yểu cũng không chắc những người đó có nói sự thật hay không, bởi vì bên kia chỉ cung cấp ghi chép thí nghiệm hiện trường mà thôi, không có hình ảnh, tài liệu gì hết! Nhưng nếu là sự thật thì… Ít nhiều gì điều này cũng có chút tác dụng đối với bọn họ lúc này.
"Có thật sao?” Phương Diệp Tâm khẽ chớp mắt, nhanh chóng tiến lại gần. Lâm Thương Thương bất đắc dĩ tránh sang một bên, nghe Phương Diệp Tâm nhẹ giọng tổng kết lại sự việc.
"Nói ngắn gọn thì, tái hiện "cảnh tượng chết chóc’ là hoàn toàn có thể đúng không? Mấu chốt không nằm ở chỗ thời gian mà là cảnh tượng và người thực hiện…”
Trong quá trình thí nghiệm, bên kia đã tìm kiếm 3 tình nguyện viên hỗ trợ làm thí nghiệm hiện tượng "nhìn thấy cái chết” nhưng chỉ có người thứ nhất có thể thỏa mãn điều kiện hoàn thành việc tái hiện lại tình huống… Bởi vật theo suy đoán, xác suất tái hiện thành công có liên quan đến thể chất hoặc thiên phú nào đó của người thực hiện thí nghiệm…
“Hơn nữa mức độ tái hiện lại hiện trường càng hoàn hảo thì khả năng hoàn thành thí nghiệm càng cao.”
"Yêu cầu cần chú ý chính là, cảnh tượng bao gồm tái hiện lại nhân vật trong "cảnh tượng chết chóc’. Từ nhân vật đến quần áo không nên khác nhau quá xa, ở tình huống có "người ngoài’ thì việc tái hiện sẽ bị thất bại hoàn toàn…”
Phương Diệp Tâm nói đến đây thì dừng lại. Hai người đang ngồi trước laptop đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Thương Thương.
Người phía sau nhướng mày lên: "Anh phải đi sao?”
"Cũng không cần phải đi ngay lúc này.” Phương Diệp Tâm nói một câu khách khí: "Chờ đến lúc chúng em bắt đầu thí nghiệm thì anh đi cũng không muộn.”