“Chờ đã, không phải cậu định mở tủ lạnh đấy chứ?” Giống như tâm linh tương thông vậy, giọng nói của Chung Yểu lại phát ra từ tai nghe: “Lúc này… Có phiền phức không?”
“Không còn cách nào khác.” Phương Diệp Tâm thở dài: "Đã khuya thế này không thích hợp để nấu cơm.”
Nấu nướng mất quá nhiều thời gian, đồ đông lạnh và đồ ăn nhẹ đều ở vùng ngoại ô, ít loại mang đi... Thứ duy nhất cô có thể ứng phó vào lúc này chính là mì mới mua ở trong tủ lạnh.
“Vậy cậu cố lên nhé.” Giọng điệu của Chung Yểu đột nhiên ẩn chứa một chút đồng tình và trang trọng tinh tế: "Mình không làm phiền cậu nữa. Chúc ngủ ngon. Én nhỏ, hãy bảo trọng bản thân.”
Nói xong Chung Yểu cúp máy không chút do dự.
Phương Diệp Tâm bị bỏ lại một mình, không nói nên lời trong giây lát, cuối cùng cũng tháo tai nghe ra, quấn bộ đồ ngủ màu dâu tây rồi miễn cưỡng bước ra khỏi phòng ngủ.
Khi vào bếp, cô cũng không vội chạm vào tủ lạnh, mà từ trong tủ lấy ra một đôi găng tay nhựa, cẩn thận đeo vào, sau đó xoay người nắm lấy tay cầm tủ lạnh một cách trịnh trọng.
“Kịch” một tiếng, cánh cửa tủ lạnh nặng nề được mở ra. Sau đó có một tiếng kêu trầm không thể kiểm soát được --
"Giúp đỡ."
Nhìn không gian tràn ngập trước mắt, Phương Diệp Tâm không khỏi hít một hơi dù đã đoán trước được:
"...Cái này đầy quá."
Thực sự rất đầy đủ.
Các loại thực phẩm đông lạnh, thuốc men, sản phẩm chăm sóc da... tràn ngập không gian rộng rãi tưởng chừng như chỉ cần lắc nhẹ là sẽ có thể ào ạt rơi ra.
Mì sợi mà Phương Diệp Tâm muốn ăn dường như đã bị chôn sâu bên trong, muốn lấy ra thì trước tiên cô phải dọn sạch những thứ đè lên trên.
Lại thở dài, Phương Diệp Tâm bắt đầu lục lọi tủ lạnh một cách khó khăn và quen thuộc, đặt đồ vật xuống sàn nhà.
Hai chiếc bánh mì kẹp, nửa hộp phô mai nấu dở, mười hai chai sữa tiệt trùng, bốn đĩa Yakult, chục gói rau củ đóng kín... và một đống thức ăn thừa, rau và trứng, gel đắp mặt nạ, thậm chí còn có thuốc đặt trĩ.. .
Đảo mắt, Phương Nghiệp Tâm từ trong tủ lạnh lấy ra một cái lọ thủy tinh lớn, cầm lên tay, cô mới phát hiện bên trong ngâm một con rắn không đầu
"... " Phương Diệp Tâm gần như ném nó ra ngoài.
– Đậu má, cuộc sống như này khi nào mới kết thúc vậy hả?