“Đi từ lâu rồi, anh ấy về khách sạn.” Chung Yểu vẫn tập trung vào màn hình.
Nhà của Phương Diệp Tâm thật ra không nhỏ, nhưng Lâm Thương Thương cảm thấy bản thân ở lại không tiện lắm nên để Chung Yểu ở lại, còn bản thân thì tìm khách sạn qua đêm.
Phương Diệp Tâm nghe vậy ngớ người: “Anh ấy đã đi rồi sao? Bây giờ là mấy giờ?”
“Không rõ lắm chắc là mười hai giờ.” Chung Yểu thuận miệng nói, động tác gõ bàn phím không dừng lại dù chỉ một giây: “Cậu cảm giác khá hơn chút nào không? Có muốn đo nhiệt độ lần nữa không?”
Phương Diệp Tâm: “...”
Đã hiểu. Đúng là hơi trễ thật nói không chừng đã sắp hai giờ sáng luôn rồi.
Cô nàng Chung Yểu này tật xấu khác không có, nhưng hay bị mất khái niệm về thời gian. Đặc biệt tại những lúc cô ấy đang tập trung làm việc, cả người cô ấy sẽ như được buff cho một hiệu ứng kỳ quái nào đó, cảm giác về thời gian sẽ chậm hơn hiện thực ít nhất là một tiếng đồng hồ.
Chắc là cô ấy đang có cảm hứng viết bản thảo nên cũng không quấy rầy cô ấy, nói một tiếng không có chuyện gì xong cô tự mình đi tìm đồ sạc cắm điện thoại vào. Sau đó đi vào phòng bếp tìm một đôi bao tay plastic, lung lay đi mở cửa tủ lạnh.
Tủ lạnh hôm nay vẫn đầy ắp đến mức làm người ta hít thở không thông. Đầu tiên cô nhìn lướt qua một lượt, xác định không có vật gì khả nghi xong mới lấy một bình sữa bò từ trong đó ra, định hâm nóng lại uống.
Sữa bò là sữa tiệt trùng, mỗi ngày đều có người gửi đến một bình. Để tránh bị lẫn với nhà người khác nên mỗi lần lấy sữa cô đều dán nhãn lên thân bình, ghi rõ ngày, đỡ phải không cẩn thận quên mất.
Gần đây không hiểu sao cô cứ luôn mơ thấy ác mộng, còn thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm. Phương Diệp Tâm không thích uống thuốc, nên lần nào cô cũng dùng sữa bò nóng để tự an ủi, lặp đi lặp lại nhiều lần cũng thành thói quen.
Cô uống sữa bò xong, rửa sạch ly. Đầu óc mơ màng lúc này mới tỉnh táo lại chút. Phương Diệp Tâm tiện thể đến xem tình huống sạc pin trên điện thoại. Cô khởi động máy liếc mắt nhìn thời gian chợt sửng sốt.
“Chung Yểu!” Cô khϊếp sợ quay đầu lại giơ điện thoại lên: “Trời ạ, cậu vẫn luôn không nhìn thời gian hả? Bây giờ là hai giờ bốn mươi lăm rồi đấy!”
“Hở, phải không?” Chung Yểu hàm hồ trả lời một tiếng, cuối cùng cũng nhín chút thời gian liếc nhìn đồng hồ ở góc phải bên dưới màn hình: “À, đúng rồi ha. Mình cứ tưởng là còn sớm lắm chứ.”
“Sớm cái đầu cậu, cậu đang tu tiên hả? Còn không nhanh nhanh đi ngủ đi…” Phương Diệp Tâm nói một nửa bỗng nhiên cảm giác có gì đó không ổn.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, đồ vật trong tủ lạnh của cô cứ tới hai giờ sáng là sẽ tự mình “về nhà”...
Nhưng vừa rồi cô mở tủ lạnh, hình như bên trong vẫn đầy ắp?
Tâm tình Phương Diệp Tâm bỗng chốc vi diệu hẳn. Ngược lại Chung Yểu nghe nghi vấn của cô xong rất lý trí mà đưa ra một khả năng:
“Có khi nào là do cậu vừa mới tỉnh ngủ, còn mơ hồ nên nhìn nhầm? Hoặc là cậu nhớ nhầm?”
“Hẳn là… Không phải đâu?” Chính bản thân Phương Diệp Tâm thật ra cũng không quá xác định, dù sao vừa rồi cô đúng là còn rất mơ màng. Rối rắm một hồi cuối cùng cô đi lại đi tới trước cửa tủ lạnh.
Cô cẩn thận kéo mở của tủ lạnh, Chung Yểu cũng tò mò đi tới. Tủ lạnh dần mở ra dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, lộ ra bên trong hỗn độn lại hơi trống vắng.
Sạch sẽ. Hoàn toàn không có đồ của nhà người khác.
Chung Yểu chọc chọc Phương Diệp Tâm: “Mới nãy cậu cũng nhìn thấy như vậy sao?”
“...” Phương Diệp Tâm nhíu mày không nói gì.
Chung Yểu đoán được đáp án rất có kinh nghiệm mà vỗ vỗ vai cô: “Đừng lo não chúng ta có đôi khi nó chính là như vậy đó, ký ức không quan trọng sẽ bị nó tự động xóa mất, hoặc là lấy những đoạn ký ức ngắn khác đắp vào lừa gạt chúng ta.”
Cô ấy nói xong lùi về sau một bước: “Được rồi cậu đừng nghĩ quá nhiều, trở về ngủ sớm đi.”
Phương Diệp Tâm lại vẫn hơi chần chờ. Cô nhìn chằm chằm tủ lạnh một lúc lâu sau cuối cùng thở dài, duỗi tay sửa sang lại tủ lạnh vì bị dính BUG mà hơi hỗn loạn.