Căn hộ ở tầng 8 mở cửa theo thứ tự là số 801 và 802. Căn hộ 801 hình như không có người lớn ở nhà, người mở cửa là một bé trai. Lúc Lâm Thương Thương tặng Trứng Báo Hỷ, cậu bé ngượng ngùng xin hai quả, nói muốn cho anh trai mình.
Người sống trong 802 là một cặp vợ chồng già, hai ông bà cụ dường như có thói quen thu mua đồ cũ phế liệu, mấy chồng giấy bìa đặt ở cửa. Bọn họ rất vui vẻ tặng một ít rau nhà trồng cho cả 3 sau khi nhận được Trứng Báo Hỷ Báo Hỷ.
Bởi vì lúc bọn họ đi lên tầng 8, 3 người còn trông thấy một xấp hộp giấy ở bên ngoài hành lang, thế nên Phương Diệp Tâm đặc biệt hỏi thăm. Đúng như dự đoán, chúng cũng là của cặp vợ chồng già này, bởi vì không gian ở cửa có hạn nên mới đặt ở giữa cầu thang.
Thái độ của 703 và 802 cũng rất tự nhiên, tuổi tác cũng lớn, mức độ khả nghi thấp. Chung Yểu vừa lên cầu thang vừa dùng điện thoại di động gõ chữ: [801 khó mà nói, người lớn không ở nhà. Trong nhà 702 có chó, nếu như tối hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, chó hẳn sẽ sủa lên nhỉ?]
Cô nàng đưa điện thoại di động cho Phương Diệp Tâm bên cạnh: [Tối hôm qua cậu có nghe thấy tiếng chó sủa không?]
“Không.” Cô lắc đầu: “Chỉ là tối hôm qua mình vẫn luôn đeo tai nghe chơi game, vốn dĩ cũng không nghe thế tiếng động bên ngoài.”
Vậy sao? Thế thì khó nói rồi. Chung Yểu xoa xoa cằm, cúi xuống bắt đầu gõ chữ thật nhanh: [702 sống một mình, điều này khả nghi nè.]
“...” Phương Diệp Tâm dừng bước, suy nghĩ một chút cũng lấy điện thoại di động ra bắt đầu gửi tin: [Cậu cảm thấy người sống một mình đáng nghi hơn hả?]
Chắc chắn rồi. Chung Yểu dừng lại, ngón tay gõ chữ nhanh như bay: [Đặt ngón tay trong tủ lạnh, không phải người sống một mình sẽ không dám.]
“Cũng chưa chắc.” Phương Diệp Tâm suy nghĩ một chút, thế nhưng lại lắc đầu: “Lỡ như cả nhà hắn cũng không bình thường, không ngại chuyện này thì sao.”
Chung Yểu: “...”
[Với lại, mình suy nghĩ cẩn thận rồi.] Cô lại cúi xuống bắt đầu gõ tin nhắn: [Hành vi “bỏ túi vào tủ lạnh” này chưa hẳn là hoàn toàn điên rồ.]
[?] Chung Yểu sửng sốt, trở tay phản hồi lại một dấu chấm hỏi.
Phương Diệp Tâm: [Cậu nghĩ đi, trên bộ quần áo kia có đọng nước, dao cũng từng bị lau đi, chứng tỏ bộ quần áo kia nhất định là chứng cứ phạm tội cần tiêu hủy, đúng không?]
[Vậy có lẽ hắn bỏ đồ vào tủ lạnh với mục đích tương tự ư? Hắn thấy đồ trong tủ lạnh biến mất, biết tủ lạnh có khả năng “nuốt chửng” vật phẩm, cho nên mới bỏ tất cả chứng cứ phạm tội vào trong túi, muốn đánh cược 1 lần chăng?]
“...” Chung Yểu cảm thấy hình như cũng có lý, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, vẫn nhận thấy không đúng: [Nhưng mà chẳng phải từ trước đến nay cậu không hề động đến những thứ thừa ra trong tủ lạnh à?]
[Vấn đề nằm ở chỗ này.] Phương Diệp Tâm trả lời: [Tất cả những thứ tiến vào tủ lạnh của mình cũng sẽ được trả lại như cũ. Người sống một mình chắc chắn biết.]
Trái lại khi ở ghép với người khác, càng có khả năng sẽ sinh ra hiểu lầm “tủ lạnh nhà tôi biết nuốt đồ”. Nói cho cùng, hầu hết mọi người trong lúc ở ghép cũng sẽ gặp phải 1 hay 2 tên khốn nạn “không hỏi thăm gì đã ăn đồ ăn của tôi, ăn xong còn không nói với tôi, hỏi thì kiên quyết không thừa nhận” như vậy.
[Còn nữa...] Cô để ý thấy người bạn của mình có chút hiểu ra, lại bổ sung thêm một câu: [Người ở lâu cũng có thể phát hiện ra sự thật.]
À... Chung Yểu mơ hồ hiểu được: [Ý của cậu là hung thủ rất có thể là người mới chuyển tới, hoặc là chỉ ở nhờ nơi này trong thời gian ngắn...]
Cô nàng viết được một nửa thì đột nhiên trợn to mắt, chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì đó lóe lên, không nhịn được lập tức thấp giọng kêu thành tiếng: “Hoặc là hẹn hò tình một đêm!”
Điều này có lý rồi!
... Những người này chỉ đến nhà vui đùa một lúc, phần lớn rời đi vào sáng sớm, thậm chí là đi ngay nửa đêm. Đối phương sẽ không thường xuyên lục lọi tủ lạnh của chủ nhà, chủ nhà cũng sẽ không giải thích nhiều với bọn họ, xác suất sinh ra hiểu lầm với cơ chế của tủ lạnh đương nhiên sẽ cao hơn.