Chương 15

... Nói một cách chính xác hơn là thấy được đầu của người đồng nghiệp.

Cái đầu đầm đìa máu tươi rơi trong bồn hoa, sau đầu bị lõm xuống một mảng.

“Người kia bị dọa chết khϊếp, còn tưởng rằng áp lực của bản thân quá lớn nên mới xuất hiện ảo giác. Sau khi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến công ty, anh ta phát hiện người đồng nghiệp kia đang ngồi ngay ngắn ở vị trí, càng tin chắc là mình nhìn nhầm mà thôi.”

Trong phòng khách, Chung Yểu kể cho Phương Diệp Tâm về những vụ án mà mình đã thu thập được một cách hết sức quen thuộc.

“Bởi vì trạng thái tinh thần quá kém, hôm đó anh ta cũng tan làm sớm. Lúc đi ngang qua ngã tư đó, lại nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi anh ta. Anh ta vừa quay đầu lại, đúng lúc trông thấy người đồng nghiệp kia bị xe đâm bay, nặng nề ngã xuống... Ngay tại vị trí trong bồn hoa mà anh ta nhìn thấy ảo giác lúc sáng kia. Điều khác biệt duy nhất chính là thân thể của đối phương hoàn chỉnh, không bị chia cắt. Tuy nhiên tình trạng của cái đầu quả thực giống y hệt như những gì anh ta đã thấy vào buổi sáng.”

Chung Yểu đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Phương Diệp Tâm, giơ 1 ngón tay lên làm như có thật: “Bởi vì cảm thấy chuyện này quá mức quái lạ, đêm đó người kia đã viết 1 bài về câu chuyện này rồi đăng lên diễn đàn linh dị lớn nhất hiện tại. Không ngờ lại nhanh chóng thu hoạch được mấy trăm phản hồi, không ít người cũng bày tỏ rằng mình cũng nhìn thấy ảo giác tương tự trong cùng 1 ngày... Mà trong đó, địa chỉ IP của phần lớn người đều ở Nam Thành.”

“Mấy trăm phản hồi?” Lúc này đâu Phương Diệp Tâm thật sự rất kinh ngạc: “Có nhiều người chết như thế trong vòng 1 ngày ư?”

“Không phải người chết, chỉ là thấy ảo giác thôi.” Chung Yểu uốn nắn: “Cũng có không ít cư dân mạng tự nói là nhìn thấy người đã chết từ lâu.”

Cho nên gọi “điềm báo chết chóc” thật ra cũng không chính xác, cách giải thích phổ biến hơn là “nhìn thấy cái chết”.

Sau đó, độ hot của chuyện này lan tràn đến những nền tảng mạng xã hội khác. Chỉ là bởi vì tính chất vấn đề nên sự thu hút của nó luôn bị hạn chế, chủ yếu chỉ liên quan đến nền tảng, còn là diễn đàn linh dị ban đầu kia... Nếu so sánh với truyền thông đại chúng, nền tảng này tương đối nhỏ, blogger đυ.c nước béo cò lòe thiên hạ không nhiều như thế, nội dung cũng tương đối đơn thuần.

Trong 2 ngày nay, càng ngày có càng nhiều người khẳng định đã nhìn thấy ảo giác cái chết trên diễn đàn... Phần lớn đều trực tiếp xem đoạn phim tử vong. Có người thấy cảnh tượng ám thị mạnh mẽ, chẳng hạn như vách tường dính máu, hoặc là xe tang bất ngờ lao vυ"t qua. Cũng có người thấy ảo giác không liên quan đến cái chế, mà là ảo ảnh không gian, chẳng hạn như cầu thang, hành lang liên tục tuần hoàn các loại... Nhưng mà số lượng của điều này lại vô cùng ít.

“Còn có một vài người thậm chí còn thấy được những điềm báo trước tương tự nhau...”

“Chờ một chút.” Phương Diệp Tâm nghe không hiểu: “Điềm báo gì?”

“Điềm báo trước.” Chung Yểu nghiêm túc lặp lại: “Rất nhiều người đều nói, 2 ngày nay bọn họ đều nhìn thấy cáo phó của cùng một cô gái ở trên mạng. Hơn nữa thời gian chết trên cáo phó không hề thống nhất, có người thấy ngày 1 tháng 2... À cũng chính là hôm nay, có người lại thấy ngày mai, thậm chí là ngày kia...”

Phương Diệp Tâm không nhịn cười được: “Nói thật như thể cậu từng thấy rồi vậy.”

“Mình từng thấy rồi mà.” Chung Yểu nói một cách tự nhiên: “Mình thấy thời gian trên cáo phó là ngày kia. Tiếc là lúc đó không nhanh tay, chưa kịp chụp màn hình lại. Đáng tiếc quá đi.”

Phương Diệp Tâm: ...

Xin lỗi, mị thất lễ rồi.

Cô đã nói vì sao một tin đồn có tính chất chẳng khác gì bà cụ gặm chân gà rút xương lại khiến Chung Yểu tỏ thái độ nghiêm túc như thế, thậm chí cô nàng còn coi đó là một khả năng thật sự, thì ra là từng nhìn lướt qua rồi.

Có điều Phương Diệp Tâm vẫn cảm thấy khả năng cô bạn của mình bị hoa mắt lớn hơn.

“Mình hiểu ý cậu rồi.” Cô thở dài một hơi: “Cho nên cậu hoài nghi mình thấy ngón tay và quần áo dính máu cũng là một loại ảo giác. Cái gọi là ‘vụ án gϊếŧ người’ thực tế không hề tồn tại ở thời điểm hiện tại ư?”