Chương 13

Trong phòng chỉ còn lại Phương Diệp Tâm và Chung Yểu, căn phòng rơi vào yên tĩnh một lúc.

Chung Yểu im lặng nhìn lối vào, khẽ thở dài: "Mình nghĩ chúng ta không nên trông cậy vào anh ấy quá nhiều.”

Dù sao đó cũng là anh trai của cô ấy, khó mà có thể mở miệng nói lời khó nghe được, nhưng... dù sao đó cũng là anh trai của cô ấy mà.

"Mình hiểu ý của bạn." Phương Diệp Tâm gật đầu, lấy tay quẹt điện thoại di động, cúi đầu xuống gõ bàn phím: "Đừng lo lắng, anh trai bạn ngoài cái mặt tiền và khả năng nấu nướng ra thì không còn gì đáng giá nữa, mình đã biết chuyện này từ 10 năm trước rồi, sẽ chuẩn bị tâm lý mà.”

Chung Yểu: "..." Bạn không cần phải nói trắng ra như vậy chứ.

Cô ấy liếc nhìn điện thoại di động của Phương Diệp Tâm, thấy nhóm chủ nhà tòa của bọn họ đang hiện trên màn hình, có lẽ là cô bạn mình muốn theo dõi một số tin tức trong nhóm. Cô ấy cũng không nhàn rỗi, lấy máy tính xách tay mang theo ra, dự định kiểm tra xem hai ngày qua có ai gần đó tình cờ mất tích không.

Mặc dù Phương Diệp Tâm nói tối qua cô đã kiểm tra rồi nhưng cô ấy vẫn nên xác nhận lại thì tốt hơn.

Cô ấy dùng các từ khóa đa dạng tìm kiếm xung quanh các nền tảng xã hội khác nhau nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào. Tuy nhiên, hệ thống đã tự động đẩy rất nhiều nội dung tương tự khác lên đầu. Ánh mắt Chung Yểu thản nhiên quét qua sau đó đột nhiên dừng lại.

Một lát sau, cô ấy do dự nói: "Én nhỏ à, đột nhiên mình có một ý tưởng...”

Cô ấy từ từ ngước mắt lên: "Bạn có nghĩ đến khả năng ngón tay đẫm máu và mấy thứ mà bạn nhìn thấy kia hoàn toàn không tồn tại không?”

“… Hả?” Phương Diệp Tâm bị cô ấy hỏi vậy có chút sững sờ, sau đó mới phản ứng lại: "Ý của bạn là… Ảo giác?”

"Gần như vậy." Chung Yểu vội vàng gật đầu, thuận tay đẩy máy tính qua.

"Bạn có nhớ hôm qua mình đã nhắc đến “nhìn thấy cái chết” không? Đây, từa tựa như này này.”

Cô ấy chỉ vào màn hình máy tính, chỉ thấy trên đó đang hiện một diễn đàn màu đen, bài đăng mà cô ấy nhấp vào đang rất hot, hàng loạt từ khóa đã được gắn vào bài đăng đó.

[#Nam Thanh# #Ảo giác thần bí# ##Điềm báo chết chóc# #Không gian ngưỡng giới hạn#]

Cả một cột tag dài như sớ, cái sau lại nổi bật hơn cái trước.

"Nhìn thấy cái chết...” Phương Diệp Tâm nhẩm lại từ này trong miệng. Ấn tượng của cô về từ này vẫn còn đọng lại trong mô tả đơn giản của Chung Yểu ngày hôm qua: "Có phải là ảo giác có thể nhìn thấy cái chết không? Hay là điềm báo về cái chết?”

"Cũng gần như vậy." Chung Yểu nói rồi kéo màn hình xuống: "Không phải gần đây mình đang điều tra chuyện này sao, chỉ là mình đột nhiên nghĩ, liệu có phải cái thứ mà bạn nhìn thấy kia…”

“Thật ra là điềm báo thì sao?”

*

Phía bên kia.

Trong khu chung cư.

Trước cửa chung cư của Phương Diệp Tâm có một siêu thị nhỏ ở lối vào vậy nên Lâm Thương Thương cũng không tốn quá nhiều công sức tìm được thứ mình cần.

Anh ấy nhớ tới Phương Diệp Tâm đã nói đồ ăn liền đông lạnh trong nhà đã hết sạch bèn mua thêm mấy bịch hoành thánh ăn liền cho cô rồi xách một gói to quay về. Ngay khi anh ấy vừa định lên lầu thì nhìn thấy một chiếc xe đỗ lại cách đó không xa. Một chàng thanh niên khoác áo gió, dáng người dong dỏng cao bước xuống xe, khập khiễng đi về phía cốp xe bật lên.

Bóng lưng của chàng trai trẻ rất gầy, nước da của anh chàng có phần nhợt nhạt theo kiểu bệnh tật, trong cốp xe là một chiếc vali lớn. Lâm Thương Thương cau mày, thấy tài xế không có ý định xuống xe giúp đỡ thì vội vàng bước lên phía trước giúp thanh niên xách vali ra ngoài, dừng một chút rồi mới hỏi:

"Anh định đến tòa nhà nào? Để tôi chuyển vali đến giúp anh.”

"Không cần đâu, cảm ơn anh." Người thanh niên mỉm cười lịch sự và chỉ vào ô cửa bên cạnh: "Tôi sống ở đây, vừa mới chuyển đến.”

Lâm Thương Thương lần theo ngón tay nhìn lại, phát hiện đó là tòa nhà số 7, là tòa ở bên cạnh tòa của Phương Diệp Tâm.

"Ồ... Vậy thì được rồi.” Lâm Thương Thương gật đầu, buông bàn tay đang cầm vali ra. Ánh mắt anh ấy vô tình quét qua bàn tay phải của đối phương sau đó sững sờ.