Phương Diệp Tâm không rõ là vì mình tin tưởng bọn họ hay sao, nhưng bất kể thế nào, bọn họ là người duy nhất mà cô có thể thảo luận tình hình hiện giờ.
"Nói một cách đơn giản, bây giờ mình có hai lựa chọn." Phương Diệp Tâm hít sâu một hơi sau đó nghiêm mặt: "Đầu tiên, mình sẽ tự tiếp tục điều tra chuyện này, sau khi tìm được manh mối rồi thì sẽ gọi cảnh sát. Mọi thứ mình tìm thấy trong quá trình tra án này sẽ được đồng bộ hóa với hai người. Nếu có chuyện gì xảy ra với mình thì hai người có thể gọi cảnh sát giúp mình và cung cấp bằng chứng. Thứ hai…"
"Không phải, khoan đã, dừng lại đã!" Lâm Thương Thương nhanh chóng ngắt lời cô, đứng dậy không tán thành: "Em điên rồi sao? Em còn muốn tra cái gì nữa? Gan lớn cũng phải vừa phải thôi chứ, đó là một cái túi to có chứa ngón tay đứt đoạn đó…”
“Em biết mà.” Phương Diệp Tâm kỳ quái liếc anh ấy một cái: “Hơn nữa em còn biết, trong hoàn cảnh bình thường, một người bị đứt ngón tay thì sẽ phải giữ gìn nó cẩn thận sau đó mang đến bệnh viện nối lại chứ không phải nhét chung với dao và quần áo dính máu rồi vo viên nhét vào tủ lạnh, lại còn là ngăn đông ướp đá.”
Đó mới là điều bất thường. Phương Diệp Tâm chắc chắn rằng đằng sau sự bất thường này phải có một bí mật sâu sắc và đáng sợ hơn.
Có lẽ đó thực sự là vụ gϊếŧ người, hoặc có thể đó là bạo lực gia đình hoặc bắt cóc tống tiền...
Phương Diệp Tâm tự thấy mình không phải là một người nhiệt huyết nhưng cô cũng không thể ngồi yên thoải mái bỏ mắc một tín hiệu đẫm máu như vậy, nếu không thì hôm qua cô cũng chẳng để lại lời nhắn đe dọa kia làm gì.
Vả lại, trong tình hình hiện tại, nếu không tìm ra người đó, cô sẽ không thể cảm thấy thoải mái.
"Sao anh lại cứ cảm thấy là do em nghĩ việc này rất thú vị nên mới muốn tham gia nhỉ." Lâm Thương Thương lẩm bẩm, bị Chung Yểu kéo mạnh mu bàn tay thì vội vàng im miệng.
Phương Diệp Tâm liếc mắt nhìn anh ấy nhưng cô thực ra cũng không giấu giếm: “Cũng có đó, còn rất có tính khiêu chiến nữa, không phải sao?”
“Đừng để ý đến anh ấy, bạn nói tiếp đi. Còn lựa chọn thứ hai thì sao?” Chung Yểu cau mày hỏi.
"Ba chúng ta cùng nhau đi tra án.” Phương Diệp Tâm nói không cần phải nghĩ ngợi: “Dẫn anh trai bạn theo, nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta cứ bỏ mặc anh ấy, lo thân mình trước.”
Nửa câu sau rõ ràng là cô nói cho Chung Yểu nghe, Lâm Thương Thương ở bên cạnh từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi.
“Cái này thì mình đồng ý này.” Chung Yểu thả lỏng mày, lúc này mới gật đầu, không hề lên tiếng bảo vệ anh trai nhà mình miếng nào: “Đúng lúc mình đang thiếu đề tài thực chiến, coi như là tư liệu sống.”
Lâm Thương Thương ở bên cạnh từ từ hiện ra hai dấu chấm hỏi.
"Được rồi, cứ như vậy đi." Phương Diệc Tâm mỉm cười, lại nhìn Lâm Thương Thương: "Còn anh thì sao, Thương Thương?”
… Cảm ơn em vẫn còn nhớ phải hỏi anh nhé.
Anh còn có thể như nào nữa chứ. Một người là em gái ruột của anh, một người là bạn chơi với nhau từ bé, cha mẹ hai bên quen nhau, kể cả giờ anh có đá cửa đi ra ngoài thì cũng có làm gì được đâu.
"Quên đi, tùy hai đứa." Anh ấy im lặng một lát rồi nặng nề thở dài, lại ngồi xuống khoanh tay lại: "Nhưng hai em định làm gì? Chúng ta không thể nói về chuyện tủ lạnh với ban ngoài, càng đừng nói đến việc phải quay video, phải không?”
"Em đâu có nói sẽ nói về chuyện tủ lạnh đâu.” Phương Diệp Tâm đã có kế hoạch cho chuyện này: “Dù sao trong tòa nhà này cũng có những phần tử nguy hiểm, chúng ta đã nắm rõ được điểm ấy rồi. Bước tiếp theo, chúng ta chỉ cần cố gắng chứng minh điều đó.”
Lâm Thương Thương: "? Hả?”
"Nói đúng hơn, chúng ta có thể sử dụng tòa nhà này như một phạm vi để cố gắng tìm ra các đối tượng tình nghi và đào ra thêm nhiều điểm đáng ngờ hơn từ trên người họ. Miễn là chúng ta tìm thấy bằng chứng xác thực khác ngoài “ngón tay trong tủ lạnh” là có thể sử dụng điều này như một lý do để gọi thẳng cho cảnh sát rồi.”
"Nếu nói như vậy thì phạm vi tìm kiếm quá lớn..." Lông mày Lâm Thương Thương nhíu chặt.