Tarzan 3: Luật Của Rừng Già

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tập 3 trong series truyện Tarzan của tác giả Edgar Rice Burroughs. Trên đường đi công tác huân tước Clayton và vợ - Alice bị bỏ lại trên đảo hoang. Sau một tai nạn bất ngờ, cả hai cùng qua đời bỏ lại  …
Xem Thêm

Chương 21: Luật của rừng già
Sau bao lần thuyết phục, hứa hẹn ban thưởng. Tác dăng đã làm cho các thuỷ thủ tàu Kinxây yên tâm làm việc. Tất nhiên công việc nặng nhọc nhất cuối cùng vẫn đổ vào đôi vai của Tác dăng và chàng da đen Mugămbi. Ít lâu sau trong khu trại của họ, một chiếc khung thuyền vững chãi đã nổi bật trên mặt đất. Tác dăng đã bắt đầu tính tới việc dự trữ thực phẩm cho chuyến hải trình dài ngày.

Một hôm, Xuâyđơ, người lái tàu Kinxây cứ phàn nàn cáu kỉnh vì một chuyện gì đó. Một lát sau, hắn bỏ dở công việc, đi vào rừng. Nối gót sau hắn là Smít, Xuâyđơ nói rằng hắn rất mệt, cần phải nghỉ ngơi, hồi sức. Biết hắn là người duy nhất biết lái tàu và cũng không muốn để xảy ra chuyện lôi thôi. Tác dăng buộc phải bằng lòng. Ngày hôm sau Xuâyđơ và Smít đã quay về, xúm tay cùng mọi người tiếp tục hoàn thành công việc ghép ván thuyền. Thấy thế Tácdăng rất mừng. Cuối cùng thì chúng cũng biết rằng không thể sống xa mọi người và chúng có vai trò gì trong tập thể. Với tâm trạng thư thái, Tác dăng đã đi sâu vào rừng bắt nai. Xuâyđơ và Smít khi trở về đã nói cho chàng biết khu vực sinh sống của đàn nai. Nghe theo lời chúng, chàng lên đường đi về phía Tây Nam. Chẳng bao lâu sau chàng đã tới khu vực cần săn bắn.

Cũng trong quãng thời gian Tácdăng bỏ đi săn, ở phía Bắc khu trại có mấy người đàn ông vừa đi vừa lấm lét nhìn quanh. Chúng bước đi lặng lẽ, cố tránh những khoảng rừng quang đãng. Bộ dạng của chúng đúng là bộ dạng của những kẻ đang theo đuổi một âm mưu đen tối. Chúng đinh ninh rằng chẳng có ai trông thấy mình. Nhưng thật ra, khi chúng mới đi được vài chục mét đã có một người đàn ông bám theo gót chúng từng bước. Khuôn mặt của người đàn ông này co giật liên tục. Thật khó mà biết anh ta đang căm thù hay sợ hãi.

Người đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Gút - Người lái tàu đang trốn chạy.

Tại sao Cốc Thống, Mômum và đồng bọn của chúng lại đi về hướng Nam, Gút vò đầu băn khoăn. Cần phải theo dõi xem chúng định làm gì ? Gút quyết định, nếu không nguy hiểm, Gút sẽ phá, không cho chúng thực hiện được ý định.

Thật ra lúc đầu Gút nghĩ rằng Cốc Thống và Mômum đang lùng sục mình. Nhưng chỉ lát sau Gút đã đi đến kết luận : Cốc Thống và Mômum đang theo đuổi một mục đích khác, không liên quan tới Gút. Từ xưa tới nay. Mômum và gã người Trung Quốc đó chỉ gϊếŧ những người mà chúng thấy có vẻ có tiền của trong người. Còn Gút lúc này thì chẳng có cái gì mang theo. Tiền cũng không mà ngọc trai cũng không. Rõ ràng Gút không phải là đối tượng quan tâm của chúng.

Nhóm người do Cốc Thống dẫn đầu đã dừng lại rồi nấp vào bụi rậm. Phía sau Gút cũng nhẹ nhàng leo lên một ngọn cây cao để ẩn náu và quan sát cho rõ. Vừa ngồi yên vị trên cây, Gút đã trông thấy 1 người lạ mặt leo theo lối mòn, đi về phía bọn Cốc Thống. Trông thấy có người đi tới, Cốc Thống và Mômum bước ra đón tiếp. Gút không biết chúng trao đổi với nhau về chuyện gì, chỉ thấy chúng thì thào với bộ mặt rất nghiêm trọng. Một lát sau, người lạ mặt bỏ đi. Người lạ mặt đó chính là Xuâyđơ.

Xuâyđơ quay về khu trại của Tác dăng và tìm Mugămbi

- Nhanh lên Mugămbi : Xuâyđơ làm ra vẻ hoảng hốt, lên tiếng gọi. Đàn vượn của ông đang vây bắt Smít. Nếu ông không đến cứu, chúng sẽ đập chết Smít. Ông phải gọi chúng trở lại, đừng để chúng hành hung. Ông có thể kéo Giôn và Sunivan đi theo để đề phòng bất trắc. Đi về phía Nam, khoảng 1 dặm. Tôi ở nhà thôi, mệt đứt hơi rồi, tôi không còn sức dẫn ông trở lại nữa.

Nghe Xuâyđơ thúc dục, Mugămbi rất do dự. Anh ta đang có nhiệm vụ trông nom 2 người phụ nữ. Anh chưa biết xử trí thế nào thì Potorova vụt chạy ra. Nghe tin có thuỷ thủ bị đàn vượn vây bắt. Potorova giục Mugămbi đi cứu ngay

- Đừng để phí thời gian suy nghĩ. Potorova kêu lên, Anh đừng lo cho tôi, chúng tôi chẳng sao đâu. Đã có ông Xuâyđơ ở lại với chúng tôi rồi. Nhanh lên Mugambi.

Tiếng Potorova vọng tới bụi rậm ẩn nấp. Nghe tiếng cô, Smít co cổ cười.

Mặt dù rất lo lắng nhưng nghe lời Potorva, Mugambi vẫn phải lên đường. Nối gót Mugambi là Giôn và Sunivan, khi cả 3 đã khuất hẳn trong rừng sâu, Xuâyđơ đứng dậy nhìn đăm đăm về hướng Bắc. Chỉ nửa phút sau, ở bìa rừng non đã xuất hiện khuôn mặt của Cốc Thống. Trông thấy hắn, Xuâyđơ chạy ra đón.

Gian Potorova và cô gái da đen vẫn thản nhiên ngồi ở cửa ra vào khu trại, chẳng hề để ý tới những tiếng sột soạt đáng nghi quanh các bụi cây. Chỉ một lát sau hai người đã bị vây bọc bởi 1 tốp đàn ông lạ mặt.

- Đứng dậy, đi theo bọn ta. Cốc Thống lớn tiếng quát gọi hai người đàn bà.

Potorova bật dậy đứng nhìn Xuâyđơ bằng đôi mắt ngạc nhiên, dò hỏi. Trái với mong đợi của cô, Xuâyđơ không hành động gì để chống lại tốp người lạ, Hắn chỉ lùi ra xa rồi tủm tỉm cười. Smít đã đứng bên cạnh. Khi ấy Potorova mới giật mình hiểu ra rằng mình đã trở thành nạn nhân của vụ mưu phản.

- Thế này nghĩa là thế nào ? Potorova hỏi tên lái tàu.

- Có nghĩa là chúng tôi đã kiếm được con tàu và có thể rời đảo. Một thuỷ thủ lên tiếng trả lời.

- Thế tại sao các anh lại bảo Mugambi vào rừng?

- Chúng tôi không cần hắn. Lên tàu ra khơi chỉ có tôi, cô, Smít và... thêm con bé da đen này nữa thôi

- Đi thôi. Cốc Thống ra lệnh lần nữa rồi chụp lấy vai Potorova đẩy đi.

Một gã thuỷ thủ người Moro túm tay cô cái da đen lôi đi. Cô gái há hốc mồm định thét lên thì lập tức bị tống ngay nắm giẻ vào tận họng.

Lúc này Mugam bi vẫn mải miết chạy về hướng Nam. Hai người thuỷ thủ cũng bám theo gót Mugambi từng bước. Cả 3 vừa chạy vừa quan sát xung quanh. Không hề thấy dấu vết gì của Smít và đàn vượn để lại. Mugambi dừng chân, lên tiếng gọi thật to. Anh bắt chước giọng Tác dăng để gọi đàn vượn. Đáp lại tiếng gọi thống thiết của anh chỉ có tiếng lá rừng xì xào.

Mugambi kiên nhẫn đi thêm nửa dặm nữa rồi lại lên tiếng gọi bốn phía. Vẫn không có tiếng đáp lại. Mugambi giật mình hiểu ra là mình có thể bị đánh lừa. Như con thú bị săn đuổi, Mugambi cuống cuồng chạy trở về trại. Về tới nơi anh chàng tội nghiệp này chẳng thấy hai người đàn bà đâu cả. Gã lái tàu cũng biến đâu mất. Không biết trút nỗi uất ức vào đâu. Mugambi quay sang đấm đá hai người thuỷ thủ cùng chạy với mình. Anh ta nghĩ rằng chính hai người thuỷ thủ là những kẻ đồng loã, tiếp tay cho bọn lừa đảo. Hai thuỷ thủ vô tội nọ cứ ôm đầu mà thề rằng mình không hề biết chuyện đó.

Trong lúc cả ba đang bối rối, chưa biết phải làm gì thì từ lùm cây trước mặt. Tác dăng đã nhảy xuống tiến về phía họ. Cặp mắt sáng lấp lánh của Tác dăng đã phát hiện ngay ra trong trại có chuyện bất thường. Vừa nghe Mugambi kêu lên, đôi lông mày của Tác dăng đã dựng ngược. Đôi môi chàng run lên vì giận dữ. Xuâyđơ định làm gì mà kéo theo cả Potorova? Không có thuyền thì sao thoát khỏi hòn đảo này? Tại sao gã lái tàu này lại hành động mù quáng như vậy? Tác dăng vẫn băn khoăn suy tính. Xuâyđơ không đủ gan làm việc đó nếu như hắn biết rằng không thể thoát khỏi hòn đảo. Nhưng vì sao hắn còn bắt theo cả cô gái da đen? Như vậy còn có một kẻ khác cùng chung tham vọng với hắn.

- Chúng ta lên đường. Tác dăng nói với Mugambi. Chỉ còn cách duy nhất là tìm ngay dấu vết.

Tác dăng và Mugambi chưa kịp bước thì từ trong rừng sâu nhô ra một bóng người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông có dáng người cao ráo nhưng lại vụng về, chậm chạp. Tác dăng và Mugambi không ngờ trên hòn đảo hoang dã này lại có thêm 1 người da trắng tị nạn này nữa. Người đàn ông lạ mặt bình tĩnh tiến tới gần cổng trại. Đó chính là Gút.

- Chúng nó bắt cóc người đàn bà của các ông rồi. Gút lên tiếng thông báo. Nếu các ông muốn tìm lại thì hãy theo tôi. Nếu không nhanh thì tàu Kâury sẽ nhổ neo.

- Ông là ai? Tác dăng hỏi. Ông biết gì về vụ bắt cóc vợ tôi ?

- Tôi đã trông thấy tên Trung Quốc và thằng Moro thoả thuận với hai thuỷ thủ của các ông, chúng nó đã tìm tôi, định gϊếŧ tôi. Bây giờ tôi cũng muốn trả thù, hãy đi theo tôi.

Gút dẫn bốn người của tàu Kinxây chạy xuyên rừng về hướng Bắc. Liệu họ có đến kịp không ?

Chạy ngang, chạy tắt, chạy đến đứt hơi, họ đã đứng sững nhìn con tàu mà người lạ mặt nhắc tên. Nhưng sự may mắn đã bắt đầu quay lưng lại với Tác dăng : Tàu Kâury đã bắt đầu nhổ neo, đang từ từ xoay mũi rời dòng sông, tiến ra biển rộng. Phải làm gì bây giờ ? Khoang ngực khoẻ khoắn của Tác dăng phập phồng vì những hơi thở đau đớn và thất vọng. Chàng có cảm giác như bị nhát đòn cuối cùng làm cơ thể chết lịm. Nếu như trong suốt cuộc đời chàng có lần nào chàng phải sống những giây phút hoàn toàn tuyệt vọng thì giây phút tuyệt vọng đấy là đây. Chàng nhìn theo con tàu đang chở vợ chàng lướt trên mặt biển bao la, dập dờn sóng trắng, đi về nơi nào chưa biết ?

Tácdăng nín nặng nhìn con tàu lùi xa dần. Tàu đã bắt đầu đổi hướng. xoay mũi về phương Đông để trành một mỏm núi rồi biến mất về nơi vô định. Tác dăng tự nhiên thấy chân mình như bị rút hết xương ống. Chàng khụỵ gối, đưa tay ôm lấy mặt.

Khi năm người đàn ông quay về đến trại thì trời đã tối sẫm, đêm tối trên đảo như nóng hơn và ngột ngạt hơn những ngày qua. Trên các lùm cây, lá rừng im phăng phắc. Không một ngọn gió, không một tiếng rì rào. Biển như một mặt gương phẳng lặng bao la, không hề gợn lên một con sóng nhỏ. Có lẽ chưa bao giờ Tác dăng thấy Đại Tây Dương im lặng một cách tàn nhẫn đến thế. Đứng trên bờ đảo, mắt chàng dán vào mặt biển đêm. Biển không có sóng, nhưng trong lòng chàng nỗi thất vọng u buồn cứ dâng lên từng đợt.

Một lúc sau, từ một nơi xa xôi nào đó trong cánh rừng khu trại vọng lên tiếng kêu than vãn của một con báo. Trong tiếng kêu than của con thú có một âm điệu gì đó quen thuộc. Tác dăng giật mình. Chàng quay đầu lên tiếng kêu đáp lại. Chỉ một lát sau, trong bóng tối mập mờ của bờ biển đã hiện ra cái cơ thể vằn vện của chú báo Sêta. Mặt trăng đã khuất trong mây nhưng bầu trời vẫn sáng bởi hàng ngàn vì sao. Con mãnh thú tiến đến lại gần Tác dăng. Mặc dù chia tay đàn thú của mình đã khá lâu rồi, nhưng nghe tiếng kêu lè nhè có vẻ hài lòng của Sêta. Tác dăng biết rằng con thú vẫn còn nhớ chàng.

Vừa được vuốt ve mấy cái vào lưng, con báo uể oải ngồi sụp xuống. Tựa hông vào chân ông chủ rồi dương mắt lên nhìn bầu trời. Đột nhiên con báo chồm dậy. Có chuyện gì bất thường ? Nó vẫn nhô đầu lên cao, có vẻ như nghe ngóng rất căng thẳng rồi gầm lên một tiếng. Tiếng gầm đột ngột làm cho mấy người đang ngủ cạnh đó giật mình thức giấc. Tất cả nhổm dậy, chạy lại chỗ Tác dăng. Chỉ riêng Gút, người lái tàu giật lùi trở lại vì lần đầu tiên trông thấy báo Sêta.

- Nhìn kìa, Tác dăng kêu lên : Có ánh đèn, đèn tàu. Chắc là tàu Kâury. Nó không đi được vì lặng gió. Chúng ta phải bơi ra tàu. Có thể đến được bằng thuyền độc mộc

Nghe Tácdăng kêu gọi nhưng Gút lắc đầu phản đối.

- Chúng nó rất nhiều súng ống, Gút nhắc nhở. Chúng ta không thể chiếm được tàu đâu. Ta chỉ có năm người.

- Sáu đấy, Tác dăng trả lời và chỉ tay vào báo Sêta. Khoảng nửa giờ sau nữa, chúng ta sẽ đông hơn, Riêng Sêta phải bằng hai mươi người đàn ông. Những chiến sỹ mà tôi dẫn về sẽ bổ sung thêm lực lượng. Ta sẽ mạnh bằng hằng trăm người.

Tác dăng chạy thẳng vào rừng. Chàng rướn cổ hú lên ghê rợn chẳng khác gì tiếng kêu của một con khỉ độc. Ngay lập tức có tiếng đáp vọng lại. Gút thấy ớn lạnh cả cột sống. Chả biết rồi số phận mình được định đoạt sao đây ? Liệu Cốc Thống và Mômum có đáng sợ hơn cái thằng cha khổng lồ da trắng này không ? Hắn ta vuốt ve con báo như vuốt con mèo, mà lại còn biết cả tiếng khỉ nữa.

Chỉ một lát sau, đàn vượn của Acút đã xuất hiện. Cây cối rung lên ào ào, Đàn vượn đen làm cho bờ biển như tối hơn. Dưới sự chỉ dẫn của Tác dăng, đàn vượn đạp cỏ mở lối kéo thuyền. Trong khi đó, cánh đàn ông hì hục đẩy con thuyền nặng nề khỏi vị trí. Gút vẫn cố thuyết phục Tác dăng và mọi người nhưng chẳng ai thèm nghe. Cuối cùng chiếc thuyền đã được hạ thuỷ. Bốn người đàn ông cầm chèo. Mấy con vượn đực siêng năng nhất cũng hăng hái cầm chèo, bắt chước các thuỷ thủ. Con thuyền từ từ rời bờ đảo, hướng thẳng tới phía có ánh đèn.

Trong lúc đó thì chuyện gì đã xảy ra trên tàu ?

Khi đó người gác tàu đã ngủ say như chết. Những tên bắt cóc đã tống Potorova và một căn buồng. Rất may là sau vài giây sục sạo. Potorova tìm thấy một khẩu súng ngắn trong ngăn kéo bàn viết. Có khẩu súng trong tay, cô đã không chế được Xuâyđơ, buộc hắn không dám mon men lại gần, trong khi đó, cô gái da đen vẫn ôm ngực, ngồi thu mình trong góc phòng, cố gắng bỏ ngoài tai lời gạ gẫm của một tên thuỷ thủ.

Đột nhiên trên boong tàu vang lên một tiếng thét. Sau đó là một tiếng súng nổ. Trong giây lát, boong tàu náo loạn tiếng chân người. Thuỷ thủ tàu Kâury, kẻ cầm dao găm, kẻ cầm súng ngắn, kẻ cầm mái chèo chạy hết lên mặt boong.

Nhưng tất cả dường như đã quá muộn. Tác dăng và các chiến hữu của mình đã hoàn toàn làm chủ mặt boong. Đàn thú dữ lập tức tấn công, biến những con sói biển thành những con cừu nhút nhát. Những tên có súng trong tay may mắn chỉ bắn được một hay hai phát là phải cuống cuồng chạy tìm nơi ẩn nấp.

Sau bao ngày thoát khỏi sự quản thúc của Tác dăng, đàn thú đã trở nên hung hãn, không còn biết ngần ngại trước máu me và xác chết. Kẻ nào vô phúc rơi vào tay chúng, lập tức bị chúng cắn xé như một đống giẻ rách. Sêta là con thú điên dại chưa từng thấy. Tả xung hữu đột, Sêta quật ngã hết thuỷ thủ này đến thuỷ thủ khác. Một lúc sau Sêta trông thấy Cốc Thống đang chạy vào căn buồng của mình. Cùng với tiếng thét giận giữ, Sêta buông nạn nhân dưới chân, đuổi theo Cốc Thống. Gã ta vừa chạm tay vào cánh cửa thì Sê ta cũng bập luôn hai bộ vuốt sắc nhọn vào lưng gã. Trong chớp mắt, cổ họng Cốc Thống đã nằm lọt giữa hàm răng thú. Báo Sêta đã chấm hết cho cuộc đời Cốc Thống.

Sau khi tiếng súng ngớt dần trên boong tàu. một căn buồng dưới hầm tàu bị đạp tung cánh cửa. Ngưỡng cửa buồng hiện lên thân hình đồ sộ và trần trụi của chàng lực sỹ nước Anh. Bằng một cú nhảy nhanh như con báo. Tác dăng chộp lấy cổ Xuâyđơ bằng đôi bàn tay cứng như thép. Gã thuỷ thủ cố gắng gỡ tay Tác dăng nhưng bộ kìm sắt trên cổ hắn ngày càng xiết chặt. Potorova buông súng, chạy tới túm lấy tay Tác dăng với hy vọng ngăn chặn một cái chết mà theo cô là bẩn thỉu và không cần thiết.

Nhưng Tác dăng lắc đầu, trừng mắt nhìn vợ :

- Không. Tác dăng kêu lên, Nếu em lại tha cho nó lần nữa. Cả anh lẫn em sẽ tiếp tục chịu những hậu quả không lường trước được, phải thế này thì nói mới không còn làm hại ai được nữa.

Vừa dứt lời, Tác dăng đã nghiến răng, xiết chặt các ngón tay vào cổ Xuâyđơ rồi nâng bổng hắn lên khỏi mặt đất. Xuâyđơ chới với, giãy dụa mấy cái rồi ngoẹo cổ sang bên, bất động. Chàng liền phủi tay lấy lệ rồi chạy lên mặt boong. Chạy theo lưng chàng là Potorova và cô gái da đen.

Cuộc chiến trên boong tàu đã đến hồi kết thúc. Smít, Mômun và hai tên thuỷ thủ người Moro vẫn còn sống sót, bởi vì chúng kịp ẩn náu trong gian buồng dành cho tập thể thuỷ thủ. Cả bọn chúi trong góc buồng, run như cầy sấy. Tác dăng nhìn vào buồng qua kẽ cửa quan sát. Chàng phì cười, bỏ đi. Chàng thấy không cần vội vàng làm gì.

Chờ cho mặt trời lên, Tác dăng mới gọi đám tù bình ra khỏi buồng rồi ra lệnh cho chúng bắt tay vào dọn dẹp con tàu. Mặc dù rất ghê sợ nhưng chúng vẫn không còn lựa chọn nào khác. Boong tàu loang lổ vết máu và rải rác những thi thể rách nát.

Buổi sáng hôm đó gió thổi rất thuận lợi. Tàu Kâury căng buồm quay lại đảo. Tác dăng cần quay lại đảo để bắt Gút lên tàu và tạm biệt đàn thú. Báo Sêta và đàn vượn Acút dường như chỉ chờ có thế. Tàu vừa vào gần bờ, chúng đã nhảy bổ xuống, chạy mất hút vào rừng sâu. Tất nhiên chúng không biết rằng Tác dăng trả chúng về rừng và cuộc chia tay sẽ không có ngày gặp lại.

Vốn là con vượn thông minh nhất đàn, Acút là con thú duy nhất linh cảm được cuộc chia tay quan trọng của Tác dăng. Nó cứ đứng trên bờ nhìn Tác dăng trên con thuyền bơi trở lại tàu. Tác dăng cũng cảm thấy bùi ngùi. Trên boong tàu, chàng cầm tay Potorova nhìn trở lại bờ đảo. Hai người nhìn mãi, cho tới khi bóng dáng đơn độc của con vượn thuỷ chung khuất dần dưới những con sóng chập trùng của Đại Tây Dương.

Ba ngày sau, tàu Kâury gặp chiếc thuyền Sâuơt. Nhờ chiếc thuyền này. Tác dăng liên lạc được với Luân Đôn. Qua điện tín, vợ chồng Tác dăng ôm nhau sung sướиɠ đến nghẹn ngào. Hoá ra đứa con trai yêu dầu của họ vẫn khoẻ mạnh trong dinh thự dòng họ Grâyxtâu. Họ bắt đầu hiểu được mọi chuyện đã dẫn tới cuộc phiêu lưu tìm kiếm bé Giếch của mình.

Vì sợ giữa thanh thiên bạch nhật, người ta dễ phát hiện thấy, Rôcốp không dám đưa ngay đứa bé lên tàu Kinxây. Hắn gửi đứa bé trong câu lạc bộ các nhà thám tử và định tới khi trời tối sẽ đưa ra tàu. Nhưng bạn hắn – Páplôvich lâu nay vốn là kẻ tráo trở. Khao khát một khoản tiền chuộc đứa bé. Paplôvich đã tiết lộ cho mụ chủ câu lạc bộ biết nguồn gốc của đứa trẻ. Khi biết có món hời, mụ chủ hứa sẽ chăm sóc cho đứa trẻ cẩn thận. Còn Páplôvích thì tính rằng nếu Rôcốp có biết được mưu đồ của mình thì cũng là sự đã rồi, Rôcốp sẽ không làm gì được nữa.

Thấy có đứa trẻ trên tàu, Rôcốp chắc mẩm đó là con trai Tác dăng. Tàu Kinxây nhổ neo. Vài ngày sau, mụ chủ câu lạc bộ thám tử không chịu được nữa. Dòng họ Grâyxtâu nổi tiếng giàu sang. Mụ không thể chờ Paplovich trở về. Khao khát món tiền thưởng lớn, mụ tiến hành liên lạc với viên luật sư đại diện của dòng họ Grâyxtâu để bàn bạc về việc trả lại đứa bé.

Exmêranda - người nhũ mẫu da đen đã tới câu lạc bộ để xác nhận xem đứa bé có thực sự là con trai của vợ chồng Grâyxtâu hay không ? Kết quả, người chủ câu lạc bộ nhận được khoản tiền lớn và mười ngày sau vụ bắt cóc, Giếch, chàng huân tước Grâytâu tương lai đã trở lại dinh thự của mình.

Thế là một âm mưu đen tối, có lẽ là âm mưu bẩn thỉu nhất của Rôcốp đã bị phá bỏ do sự phản bội của chính thằng bạn thân nhất và duy nhất của Rôcốp. Cái chết của Rôcốp làm vợ chồng huân tước Grâyxtâu trút được một mối lo âu. Mặc dù hai vợ chồng chưa biết rõ số phận Paplovic, nhưng ít nhất họ cũng có thể đoán rằng Paplovic không thể thoát khỏi hàm răng của mãnh thú, rằng sớm hay muộn, tên tội phạm đó cũng nối gót bạn hắn về chầu Thượng Đế

Vào một ngày đẹp trời, trong dinh thự dòng họ Grâyxtâu diễn ra một lễ ăn mừng náo nhiệt. Những người phục vụ nổ súng chào mừng hai vợ chồng huân tước Tác dăng từ cầu tầu Sâuơt đặt chân lên mảnh đất Anh Quốc. Theo sau vợ chồng Tác dăng là Mugambi và cô gái da đen - người mà Mugambi tìm thây trong chiếc thuyền độc mộc ven sông. Cô gái trốn cưới đó nói rằng cô không thích sống ở nước Anh, nhưng cũng không muốn quay về bộ lạc – nơi mà cô sẽ bị cưỡng bức lấy một người đàn ông già và thô lỗ. Trước tình thế khó xử ấy, Tác dăng suy nghĩ một lát rồi đề xuất một phương án hết sức hợp lý, hợp tình : Mugambi và cô gái có thể đến cai quản một vùng đất ở Oadiri hộ cho Tác dăng. Hai người có thể đi đến đó bất cứ lúc nào và có thể ở đó tuỳ theo ý mình.

Oadiri - mảnh đất mến thương mà Tác dăng đã gắn bó một thời. Biết đâu trên cái mảnh đất mến khách, hữu tình đó, đôi trai gái da đen sẽ tìm được một cuộc sống tràn trề tình yêu, một cuộc sống thanh bình và thơ mộng.

Điều đó thì tạm thời chúng ta chưa biết được.

Thêm Bình Luận