Lúc Lục Chi Châu nói câu này, Trần Vọng hết sức bình tĩnh nhìn anh ta, ánh mắt giống như nhìn một thứ không có sự sống, trong mắt ẩn năm chữ ―― Ông đã chết rồi.
Nếu không phải bây giờ anh như một quả bóng bay đổ đầy thuốc màu đỏ bị đâm thủng, tấm thân tàn tạ ngồi trên ghế nhựa, Lục Chi Châu đoán chừng nội dung ẩn chứa trong ánh mắt này sẽ trở thành sự thực.
Đánh nhau với Trần Vọng anh không thắng nổi, dù sao cũng không cùng một binh chủng, anh không xoắn xuýt vấn đề này.
Lục Chi Châu nín cười trong chốc lát, cô gái ở đầu dây bên kia đột nhiên im re, không những không nói tiếng nào, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng thở.
Lục Chi Châu: “Anh Ninh à?”
“………….” Mạnh Anh Ninh lắp ba lắp bắp trả lời: “Dạ, dạ?”
“Thực ra là A Hoàn nhờ anh hỏi xem cuối tuần em có rảnh không, muốn rủ em đi chơi,” Lục Chi Châu thuận miệng kéo Lục Chi Hoàn ra làm bia đỡ, “Bình thường đến giờ này nó còn chưa ngủ, anh cũng không để ý thời gian, đã đánh thức em rồi à?”
Giọng nói hết sức dịu dàng của anh trai nhà bên.
Mạnh Anh Ninh lại im lặng nửa buổi không lên tiếng, một lúc sau mới khẽ đáp: “Vâng”, có lẽ cô gái bị người ta đánh thức vẫn còn đang ngái ngủ, giọng nói nghe hơi ỉu xìu, “Không sao đâu ạ, vậy anh không ở cùng một chỗ với Trần Vọng à?”
Lục Chi Châu nghiêng đầu, nhìn chàng trai bên cạnh: “Ừm.”
Lục Chi Châu nói: “Không.”
“………..”
Lục Chi Châu: “Thế mai nói sau nhé, em ngủ tiếp đi.”
Mạnh Anh Ninh ở đầu dây bên kia đáp vâng, ngớ người ra mà cúp máy.
Lục Chi Châu gọi điện thoại xong, cất vào trong túi, buông tay ra nhìn anh chàng bị thương kia: “Được chưa?”
“Được cái đầu nhà ông,” Anh chàng bị thương không nhã nhặn một chút nào mà rất thô bạo, nhìn anh ta, “Ông cũng muốn xuất ngũ sớm à? Giờ tôi có thể thành toàn cho ông, để nửa đời còn lại ông ngồi xe lăn lĩnh tiền lương hưu dưỡng tuổi già, còn được một khoản tiền bồi thường tàn tật.”
Lục Chi Châu cũng không giận, cười bảo: “Sao hả? Ông nói vậy mà, nhớ em ấy, tôi chuyển nguyên văn lời giúp ông còn gì?”
Trần Vọng cười gằn: “Tôi còn phải cảm ơn ông à?”
Ban nãy ý của anh rất rõ ràng, muốn Lục Chi Châu lấy danh nghĩa bản thân hỏi thăm một chút, cái tên Trần Vọng không tiện dùng.
Hiển nhiên Lục Chi Châu cũng hiểu điều đó.
Chỉ là rảnh quá.
Lục Chi Châu thu nụ cười trên môi lại: “A Vọng à, tôi biết ông mười mấy năm rồi, chút tâm tư kia của ông, chỉ có nhỏ nha đầu Anh Ninh không nhận ra mà thôi, Niên Niên từ nhỏ đã phòng ông như phòng trộm, ông nghĩ vì sao chứ?”
Bây giờ ai cũng nói từ nhỏ Mạnh Anh Ninh đã thân với Lục Chi Châu, nhưng Lục Chi Châu biết rõ, khi ấy Mạnh Anh Ninh thân với Trần Vọng hơn anh nhiều.
Mặc dù chỉ cần ở với nhau, hoặc là Mạnh Anh Ninh vừa trông thấy Trần Vọng đã bỏ chạy, hoặc là cãi cọ um xùm rồi kết thúc trong không vui, nhưng dường như giữa họ có một từ trường vô hình nào đó, thực ra lúc hai người cãi cọ, người thứ ba khó mà xen vào được.
Có lẽ đến bây giờ Trần Vọng cũng không phát hiện ra, nhiều lúc Mạnh Anh Ninh gặp chuyện gì, phản ứng đầu tiên là tới tìm anh, chứ không phải tìm Lục Chi Châu.
Lục Chi Châu cũng không rõ có phải mình rảnh quá hay không, bị mắng một trận rồi mà vẫn còn ở đây bận tâm như mẹ già.
Dù sao cũng là anh em mười mấy năm.
Lục Chi Châu thở dài: “A Vọng à, không theo đuổi con gái người ta, sẽ bị thằng khác lừa đi mất đấy.”
Anh nói câu này xong, Trần Vọng trầm mặc hồi lâu, sau đó cười: “Theo đuổi?”
Anh cầm bao thuốc bên ghế, dốc một điếu ra đưa lên miệng, châm lửa, hờ hững gọi một tiếng: “Anh Châu à.”
Lục Chi Châu ngước mắt lên.
Anh lớn hơn Trần Vọng một tuổi, nhưng bao nhiêu năm như vậy, số lần Trần Vọng gọi anh thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay một bàn tay, ngẫm kỹ thì thậm chí chỉ cần hai ngón tay.
Lần trước gọi như vậy là một ngày trước khi họ rời Đế Đô chuẩn bị nhập học ở trường quân đội.
Thiếu niên mười tám tuổi, thi đại học xong, cầm phiếu điểm cao đứng giữa ngã ba nhân sinh, hăm hở đưa ra lựa chọn. Đêm hôm đó lần đầu Trần Vọng uống say, hai người ngồi dưới cột đèn ở ngã tư lúc ba giờ sáng, Trần Vọng dựa vào cột đèn khàn giọng gọi anh, bởi say rượu mà ánh mắt không giấu nổi địch ý sắc bén.
“Bất kể bây giờ cô ấy thích anh bao nhiêu, đợi cô ấy lớn lên, ông đây quay về, cô ấy chỉ có thể thích ông đây.”
Mười năm trước, chàng thiếu niên mặc chiếc áo phông đen nói với anh như vậy, lạnh lùng mà phách lối, thể như chuyện đương nhiên.
Mà bây giờ, trong đại sảnh u ám, anh ngồi trên chiếc ghế nhựa ở trong góc hẻo lánh, cả người đầm đìa máu, giọng nói khàn khàn, bụi bặm bám đầy.
“Anh không thể giật dây để em gây họa hại người, còn là cô bé em nhìn từ nhỏ tới lớn.” Trần Vọng nói.
“Tìm một người đàn ông tốt, yêu thương, có thể bảo vệ, đối xử thật tốt với em ấy, có một công việc đàng hoàng, không cần nhiều tiền,” Trần Vọng nói đến đây thì hơi dừng lại, mệt mỏi cười, “Nhưng mà phải tốt tính vào, con bé nó mít ướt, dỗ mệt lắm.”
Lục Chi Châu không nói gì, khó mà nói rõ cảm giác trong lòng anh lúc này, giống như có thứ gì đó nghẹn lại ở cuống họng.
“Một cô gái xinh đẹp thì nên có một cuộc sống đẹp đẽ, em ấy nên sống như vậy, có một tương lai thật đẹp.” Trần Vọng cắn điếu thuốc dựa vào ghế, dưới làn khói mông lung bình tĩnh nói, “Ở bên em thì sao mà có kết quả tốt được.”
Lục Chi Châu không phải kẻ hồ đồ, Trần Vọng nói những lời này quá rõ ràng, anh cũng không nói gì thêm, sau khi giải quyết tương đối việc ở đồn cảnh sát rồi lại đưa người ta vào viện, làm kiểm tra tổng thể một lượt.
Sau đó phát hiện ra, giáo chủ giáo phái tự tìm đường chết này uống rượu thay nước, lấy thuốc lá thay cơm làm việc nghỉ ngơi không đúng quy luật, ngoài việc bị chấn động não nhẹ và dạ dày sắp nát tới nơi ra thì không có vấn đề gì to tát.
Lúc chờ ở bệnh viện, Lục Chi Châu không quên gọi điện thoại cho Lục Chi Hoàn, để thống nhất lời nói với cậu ta, tránh sau đó Mạnh Anh Ninh hỏi thăm thì bị hớ.
Từ nhỏ đến giờ Lục Chi Hoàn đều “Anh nói gì cũng đúng em phục tùng vô điều kiện”, dù ba giờ sáng bị dựng dậy cũng không oán thán lấy nửa câu, không nhiều lời đáp ứng, còn hỏi, “Thế bây giờ anh đang ở đâu? Sao muộn vậy rồi còn chưa ngủ?”
Lục Chi Châu: “Đang ở bệnh viện.”
Lục Chi Hoàn liền lo lắng, bật dậy khỏi giường, “Anh chạy tới viện làm gì? Anh sao vậy?”
“Anh không sao, tới cùng anh Trần Vọng của em.”
“Ồ,” Lục Chi Hoàn ngẩn người ra, “Anh Trần Vọng sao rồi.”
“Bị bệnh dạ dày, bệnh cũ, không sao cả.” Lục Chi Châu không muốn nhiều lời, “Được rồi, ngủ đi, dù sao Anh Ninh hỏi thì em trả lời như vậy, đừng để lộ là được rồi.”
Lục Chi Hoàn nhận lời, đoạn cúp máy.
Giày vò một hồi tới rạng sáng, lúc ra khỏi bệnh viện đường chân trời đã ánh lên tia sáng trắng, Lục Chi Châu đưa Trần Vọng về đến cửa nhà, nhìn khu dân cư kiểu cũ, đùa rằng: “Đội trưởng Trần à, mất chiếc xe đáng tiền nhất rồi, có đau lòng không?”
Trần Vọng thầm nghĩ thứ đáng giá nhất của ông đây là cái điện thoại.
Trong đó còn lưu lại một bức ảnh đại diện wechat của Mạnh Anh Ninh, vừa mới lưu, nằm trong bộ sưu tập chưa đầy một tiếng, đã nổ tan tành.
Anh buông mắt mở cửa xe: “Đi nhé.”
Trần Vọng lên tầng, mở cửa, vào nhà, về nhà.
Căn phòng hơi lộn xộn, mấy ngày không trở về, lúc đi vào như ngửi thấy mùi bụi bặm.
Trần Vọng vào nhà vệ sinh, một tay cởi thắt lưng, giật ra, tay kia kéo khăn xuống, không để ý trên người chằng chịt băng gạc, đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra xối xuống.
Nước từ vòi hoa sen xối xả xuống, mùi máu thoảng khắp nơi, dòng nước xối qua thân thể, cảm giác nhói đau từ từ lan truyền tới, giần giật, khiến người ta không phân rõ rốt cuộc đau ở đâu.
Trần Vọng chống tay lên mặt tường lát gạch men sứ, anh buông mi, nhớ lại lời mình nói với Lục Chi Châu.
“Tìm một người đàn ông tốt, yêu thương, có thể bảo vệ, đối xử thật tốt với em ấy.”
Anh nâng khóe môi cười giễu.
Dối trá.
Ngoài miệng đẩy cô ra, thực tế lại tham lam lưu luyến cô.
Mỗi một lần buộc bản thân rời xa cô, lại không nhịn được mà tới gần.
Cô ấy quá tỏa sáng.
Là đốm lửa bao năm qua lặng lẽ cháy trong lòng anh, tỏa ra tia sáng ấm áp, khiến người ta không ngừng không ngừng muốn tới gần, hấp thụ hơi ấm từ cô.
Trần Vọng không tài nào tưởng tượng nổi, nếu một ngày, có một người đàn ông như vậy thực sự xuất hiện bên cạnh Mạnh Anh Ninh, mình sẽ như thế nào.
Muốn cô chỉ thuộc về mình.
Để cô chỉ khóc vì anh, cười vì anh.
Trần Vọng ngước mắt lên, đóng vòi hoa sen lại, quay người nắm lấy chiếc khăn tắm mà quấn lấy hông, lại lấy một chiếc khăn khác vò đầu, vứt sang bên cạnh.
Anh đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, buông thân mình xuống giường, vết thương bị đè lên, khẽ xuýt xoa một tiếng.
Bầu không khí buổi sáng rất yên tĩnh, cửa phòng ngủ hé ra, chim bên ngoài ríu rít, gió thu lạnh se mang trong mình vẻ biếng nhác.
Trần Vọng nhắm mắt lại.
..
Vẫn là giấc mộng ấy.
Những tiếng chảy tí tách tí tách vang mãi không ngừng, nhà kho trống trải yên tĩnh, tường loang lổ vệt sơn, nóc nhà sắt gỉ sét, sắc trời lạnh căm chảy vào.
Dưới mặt đất xi măng, máu không ngừng chảy dài về phía chân, dính lên mũi giày, thẩm thấu qua đế giày.
Người đàn ông bị đóng trên tường ngẩng đầu lên, hốc mắt trống rỗng nhìn anh: “Ông không được.”
Anh ta cười bảo: “Ông còn không rõ hay sao? Điều cô ấy muốn ông không cho được, không có ông cô ấy mới có thể sống tốt, ông chỉ làm hại cô ấy, giống như tôi, chúng ta giống nhau.”
“Ông không bảo vệ được cô ấy đâu.”
Anh ta khẽ nói: “Trần Vọng, ông chẳng là cái gì cả.”
Hình ảnh xoay chuyển, dưới bầu trời đêm tĩnh mịch, Mạnh Anh Ninh ngồi trong xe, bàn chân trắng nõn giẫm lên ghế phó lái, cười đến mức đôi mắt híp lại, ngâm nga điệu ca không biết tên, ngâm nga một lúc, đột nhiên nghiêng đầu lại gần, bắt chuyện với anh.
Cô nói điều gì đó, Trần Vọng nghe thấy mình cười một tiếng, sau đó đưa tay lên, đầu ngón tay đặt lên lọn tóc rối trên má, vén lên giúp cô.
Cô gái xinh đẹp ngước đầu lên nhìn anh, khóe môi cong lên, mắt hạnh nhân đen láy, lấp lánh tia sáng rạng ngời.
Một giây sau, chiếc xe bán tải không điềm báo lao tới, Mạnh Anh Ninh kêu thất thanh, thân xe đổ ập vào, cửa sổ và kính chắn gió nát tan, cảnh tượng trước mặt rung lên mãnh liệt.
Lửa đỏ thấu nền trời, cô gái lặng lẽ nằm bên ghế phó lái, đôi mắt cười ban nãy nhìn anh giờ nhắm nghiền, Trần Vọng run rẩy ôm lấy cô, lòng bàn tay chạm vào cơ thể mềm mại thấy ẩm ướt, sắc đỏ thẩm thấu lan qua chiếc váy dài, là máu của cô ấy.
Cô ở trong lòng anh dần lạnh đi.
……
Trần Vọng đột nhiên mở mắt ra.
L*иg ngực phập phồng mãnh liệt, trái tim nhảy với tốc độ không bình thường, mồ hôi lạnh thấm ướt ga giường và chăn, dính dấp trên người, giống như một cái miệng dữ tợn bao trùm lấy, mang theo hơi lạnh u ám sền sệt.
Trong căn phòng u tối, Trần Vọng nhắm mắt đưa tay lên, mu bàn tay gác lên xương lông mày, cánh tay và đầu ngón tay đều run lên.
“…Trần Vọng à?”
Căn phòng yên tĩnh, giọng nói quen thuộc của cô gái vang lên, mang theo sự chần chừ khẽ gọi anh một tiếng.
Trần Vọng buông cánh tay xuống, ngước mắt lần theo âm thanh, bóng tối thăm thẳm trong đôi mắt không kịp thu hồi, ngang ngược lạnh lùng, đen kịt sâu không thấy đáy.
Mạnh Anh Ninh bị đôi mắt anh nhìn đến mức rợn người, vô thức lùi lại một bước, sợ hãi nhìn anh.
Trần Vọng hoàn hồn lại.
Ngoài cửa sổ tối đen, phòng khách bên ngoài phòng ngủ mở đèn vàng ấm áp, cô gái ôm túi trước ngực, chân đi dép lê, luống cuống đứng trước khe cửa phòng ngủ nhỏ hẹp.
Mạnh Anh Ninh dè dặt nhìn anh, khẽ hỏi: “Anh gặp ác mộng à?”
Trần Vọng nhìn cô, không nói gì, dường như đang đoán khả năng Mạnh Anh Ninh xuất hiện ở đây.
Kết luận là không có.
Người trong mộng xuất hiện ở nơi không thể xuất hiện, hoạt bát, thanh tú động lòng người đứng trước mặt anh, cảnh tượng hỗn loạn ban nãy vẫn còn trong đầu, đầu óc Trần Vọng nhất thời trở nên hỗn độn, có phần không phân biệt được rõ đâu là mơ đâu là thực.
Anh nằm trên giường trong chốc lát, cánh tay chống thành giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
Trong bóng tối, Trần Vọng ngồi trên giường nhìn cô, qua hồi lâu, yết hầu cuộn lên, mở miệng khàn khàn: “…Qua đây.”
Mạnh Anh Ninh đứng trước cửa ra vào không nhúc nhích, ngạc nhiên sững sờ, hơi ngẩn người ra: “Gì cơ?”
Giọng Trần Vọng khàn đặc, mang theo một chút run rẩy không dễ nhận ra, anh khàn giọng lặp lại: “Qua đây, để anh nhìn em!”
Lời tác giả:Hồ ly! Mẹ à!! Có người lột sạch quần áo nằm trên giường kêu con qua đó!!
Có lẽ Trần Vọng là nam chính thảm nhất mà tôi từng viết, mấy đứa con trai khác: Theo anh đi, anh mang tới cuộc sống tốt đẹp cho em.
Trần Vọng: Em mau đi đi, theo anh em không thọ được đâu.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha