Chương 13: Nên ăn miếng thịt này không

Trình Diệu Khôn thấy cô đứng lại, như biết cô nghĩ gì, anh rũ mắt xuống

đóng cửa xe rồi xách đồ vào sân.

Hà Lộ liếʍ liếʍ đôi môi khô của mình, vội vàng lên tiếng: “Em tới khóa

cửa.”

Trình Diệu Khôn buông tay khỏi cổng rồi lùi ra hai bước.

“Còn chưa ngủ à?” Anh nhìn Hà Lộ đang bước tới hỏi.

Hà Lộ không biết có phải do mình tưởng tượng hay không mà cảm thấy

giọng anh trầm thấp hơn mọi ngày, loại cảm xúc này như một sợi lông

lướt nhẹ qua da cô.

Tay cô nổi da gà, cố để trấn tỉnh bản thân, tay nhỏ khóa cửa lại.

“À, đúng vậy, em đang làm bài tập.” Hà Lộ trả lời, cô kéo chốt cửa to

bằng ngón tay, sau đó khóa đến lớp cửa thứ hai.

Trình Diệu Khôn nhìn đôi tay tinh tế của cô, bỗng nhiên nhớ đến lời nói

của Đỗ Khải.

Đúng là… Nếu thứ kia của anh cương lên, có khi còn to hơn cổ tay cô,

đem cô làm đến chết.

Lý trí níu giữ anh lại, không thể làm, cô sẽ chết mất, nhưng những ý nghĩ

kia cứ liên tục nhảy ra.

Khóa cửa xong, Hà Lộ quay lại cười một cái, muốn tiếp tục trò chuyện

với Trình Diệu Khôn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của anh, cô ngẩn

người, lời chưa kịp nói đều bị bay sạch.

Cô vội vàng cúi đầu, ánh mắt dừng trên đống đồ trong tay anh.

“A… Anh, anh đi mua đồ à?”

Trình Diệu Khôn nhìn đến thất thần, vài giây sau mới phản ứng lại lời

nói của cô.

Đàn ông khi đang cương thì ai cũng giống nhau, đầu óc không chứa gì

ngoài cơ thể của phụ nữ.

Anh nhăn mày lại, đưa tay lên bóp trán, cố nén trụ cảm xúc, hơi hơi gật

đầu.

“Ừ, ra ngoài đi dạo.”

Không nói nhiều, Trình Diệu Khôn dứt lời liền xoay người nhanh chóng

về phòng.

Hà Lộ thấy anh quay về, môi cô giật giật, hai giây sau mới nhớ mình

muốn nói gì.

“A, đợi một chút.”

Trình Diệu Khôn quay lại nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

“Em kể với mẹ chuyện vừa xảy ra hôm nay.”

Trình Diệu Khôn nhướng mày: “Rồi sao?”

“Mẹ em muốn mời anh ăn một bữa cơm vào ngày mai.”

“Mời ăn cơm?”

“Đúng vậy, buổi sáng mẹ sẽ mua thêm đồ ăn, buổi trưa mời anh ăn

chung, coi như cảm ơn ạ.”

“Được rồi, cảm ơn trước.”

“À, còn nữa. Cảm ơn anh.”

Trình Diệu Khôn mím môi: “Đi ngủ đi, tôi cũng muốn về phòng.”

Đáy mắt Hà Lộ hiện lên một tia mất mát nhỏ, khẽ ừ một tiếng rồi cúi đầu

đi ra sảnh.

Những việc này đều bị Trình Diệu Khôn thấy hết.

Anh nhìn ra được Hà Lộ có ý tốt với anh, thậm chí còn cố tìm thêm đề

tài để nói chuyện, cô gái nhỏ không thể giấu cảm xúc của mình qua ánh

mắt.

Trình Diệu Khôn nhìn vào bóng lưng của Hà Lộ, dưới ánh đèn trong

sảnh anh một lần nữa lại nhìn xuyên qua được vải dệt mỏng kia.

Cơ thể bé nhỏ lấp ló đường cong, vòng eo chỉ cần dùng sức là có thể bẻ

gãy, mái tóc dài đung đưa trong gió, như đang cào nhẹ qua tim anh.

Miếng thịt ngon ngày… Nên ăn hay không…

Đêm nay, Trình Diệu Khôn ngủ không ngon, dù đã tắm bằng nước lạnh,

mở điều hòa mát mẻ, nhưng cơ thể vẫn luôn khô nóng như thế.

Hà Lộ cũng không ngủ được, trong đầu luôn nhớ đến ánh mắt nặng nề

của Trần Diệu Khôn khi cô đang khóa cửa.

Ngày hôm sau, lúc tan học, Hà Lộ vội vàng chạy ra khỏi cổng trường,

nhìn trước nhìn sau thấy không có ‘người đáng nghi’ nào quanh đây, cô

mới đạp xe về nhà.

Cô nhớ rõ lời cảnh báo của anh tối qua, cũng nhớ đến trưa nay sẽ cùng

anh ăn cơm.

------oOo------