TG1 - Chương 2.4: Tên khốn đó có làm cho em thấy thoải mái không?

Cô bị hắn đâm tới mức kêu không thành tiếng, thế là liền quay đầu lại mà tàn nhẫn cắn hắn một phát, dùng sức mạnh tới mức hận không thể cắn đứt luôn một miếng thịt ở phía trên. Nhưng ông chủ của cô vốn là một tên điên không biết đau đớn, hắn lại còn tỏ vẻ hưởng thụ mà hừ nhẹ một tiếng, thân dưới cũng càng thêm dùng sức mà tiến quân thần tốc.

“Dùng thêm sức nữa nào, tốt nhất là để lại một cái sẹo, về sau ông đây còn có thể thưởng thức mỗi ngày.”

Cô bị trình độ không biết xấu hổ của hắn làm ghê tởm tới mức thả miệng ra, trên làn da trắng bệch của người đàn ông in hằn một dấu răng sâu hoắm, vẫn còn đang chảy máu không ngừng, vừa yêu diễm lại sắc tình.

“Sao lại đáng yêu như vậy chứ.”

Hơi thở của ông chủ dần trở nên gấp rút hơn, dươиɠ ѵậŧ lớn của hắn vẫn còn chôn trong cơ thể cô chưa rút ra, cô chỉ có thể thút thít mà oán hận trừng mắt nhìn hắn, lại bị hắn nắm lấy cằm dịu dàng mà hôn, hoàn toàn không thèm để ý cô chống đối cỡ nào hay ghét bỏ.

Người đàn ông này từ trước tới nay đều ích kỷ, chỉ cần cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn là được, còn những thứ như tình cảm thì hắn không hề để ý.

“Đổi tư thế khác nào.”

Ông chủ vừa cười vừa lật người cô lại, cô hít một hơi thật sâu, cơ thể bị xoay một vòng khiến bên dưới bị kí©h thí©ɧ rất lớn, tấm nệm sô pha lạnh lẽo bóng loáng bọc bằng da màu đen lập tức dán sát vào khuôn mặt cô, cô bị ông chủ nắm chặt lấy vòng eo, cơ thể cũng bắt đầu lay động không ngừng, tiếng va chạm của cơ thể vang lên hòa cùng tiếng nước nhớp nháp dâʍ đãиɠ bên dưới.

Đáng chết, ngay từ đầu hắn đã không hề có ý định tha cho cô.

Cái hợp đồng năm năm kia chỉ là để vui đùa với cô mà thôi.

Cô hận tới cắn chặt môi, máu lập tức theo cánh môi mà chảy xuống cằm rồi nhỏ lên sô pha, ông chủ đã bắn lần thứ ba vào trong người cô, cô mệt tới muốn chết nhưng vẫn bị cánh tay của hắn kéo lên.

Cô muốn chạy trốn khỏi đây.

Cô chắc chắn phải thoát khỏi tên điên này.

Sau đó đạt được tự do, sống một cuộc sống không bị trói buộc.

Cho dù phải dùng bất kì thủ đoạn nào.

-----------

“Nghe hết rồi chứ?”

Ngón tay ông chủ vuốt ve sợi tóc của cô, sợi tóc mềm mại đen nhánh quấn quanh giữa những ngón tay hắn, trông hắn dường như yêu thích không muốn buông tay.

Trong phòng tràn đầy mùi hương tìиɧ ɖu͙©, cô đã bị bắt nạt thảm thiết tới mức không nỡ nhìn, bụng nhỏ cũng hơi phồng lên, nơi giữa hai chân sưng đỏ một mảng lớn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trong người vẫn còn đang chảy từ từ ra ngoài.

Người đàn ông anh tuấn tóc đen mắt xanh mỉm cười cầm lấy điện thoại đặt trên bàn nãy giờ, còn đang mở giao diện trò chuyện, nở một nụ cười mỉa mai khoe khoang với người vẫn đang im lặng lắng nghe nãy giờ.

Rõ ràng đã biết hết mà còn ở trước mặt cô giả bộ tức giận, nếu như hiện tại cô tỉnh lại có lẽ sẽ bị niềm vui ác liệt của ông chủ làm tức giận tới mức dùng súng bắn chết hắn.

“Giao ra đây.”

Luật sư bình tĩnh đáp lại, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có chút gợn sóng nào.

Người đàn ông đối với những tiếng rên rĩ da^ʍ mĩ hỗn loạn với tiếng va chạm mê người từ nãy giờ không hề tỏ vẻ chút nào, anh chỉ lạnh nhạt đưa ra yêu cầu như vậy.

“Giao ra thì anh muốn tình báo nào tôi cũng sẽ cũng cấp cho anh.”

Luật sư thong thả ung dung mà nói, bàn tay nắm điện thoại của anh lại đã nổi đầy gân xanh, một bàn tay khác thì nắm chặt tới mức lòng bàn tay bị móng tay đâm thủng, máu chảy đầm đìa.

“Xùy.”

Ông chủ lạnh lùng cười một tiếng, dứt khoát tắt điện thoại đi, sau đó bẻ gãy luôn điện thoại, ánh mắt hắn trở nên đen tối.

Hắn nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say mà vẫn đau khổ nhíu chặt lông mày, vươn tay ra ôm lấy thân hình đang cuộn tròn lại thành một đống của cô vào ngực, lúc này mới hài lòng mà nhắm mắt lại, hít thở đều đặn chìm vào giấc ngủ.

Luật sư để hai tay đan nhau trên trán, mái tóc luôn được chải vuốt chỉnh tề lúc này lại hỗn độn mà rơi rụng khắp nơi, anh che khuôn mặt của mình lại, khiến người khác không nhìn rõ được vẻ mặt lúc này của anh.

“Còn cần thêm lợi thế.”

Đồ đạc trong phòng đã bị đập nát hết, căn phòng hỗn độn tới mức không chịu nổi, đôi mắt anh trải rộng những tơ máu khiến người ta sợ hãi, luật sư đang ghen ghét tới phát điên lại đang lầm bầm tự nói với chính mình.