TG1 - Chương 1: Luật sư có chứng cuồng âm thanh x chủ cũ lưu manh x kẻ thiếu nợ (NP): Tiên sinh, xin hãy cô vào miệng tôi.

Tối nay, tên luật sư đó cũng tới.

cô đang đứng đưa đẩy chai rượu, động tác biểu diễn vô cùng điêu luyện, các hành động liên tiếp như nước chảy mây trôi, qua một lúc sau liền pha chế xong một ly Martini, sau khi hoàn thành thì đẩy tới trước mặt người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Mời dùng, tiên sinh.”

cô không nhìn anh nữa, chỉ dùng giọng điệu lạnh nhạt để nói, ngón tay trắng nõn lại cầm lấy dụng cụ pha chế, tiếp tục pha chế món rượu tiếp theo.

Cho nên cô cũng không hề chú ý tới người đàn ông trên quầy bar đang cầm lấy cây bút ghi âm mà run rẩy, vẻ mặt bên trên vẫn lạnh lùng như cũ, anh cầm lấy ly rượu, đặt môi lên thành ly rồi hơi vươn lưỡi ra mà thưởng thức.

Thật dễ nghe.

Luật sư nghĩ như vậy, ánh mắt của anh vẫn không ngừng đuổi theo bóng dáng người đó, đôi mắt đen tham lam nhìn vào đối phương, từ đôi mắt ướŧ áŧ cho tới đôi môi mềm mại, khuôn mặt thanh tú và vòng eo mềm dẻo bị trang phục bartender che mất.

Thật là nhỏ, giống như anh chỉ cần dùng một cô tay là có thể ôm trọn lấy vậy.

Luật sư không biết nghĩ tới điều gì mà bỗng nhiên uống lên một ngụm rượu mạnh, chất lỏng lạnh lẽo lập tức dọc theo yết hầu trôi tuột xuống bụng, sau đó mùi hương cay nồng lập tức nổ tung bên trong.

Chỉ dễ dàng như vậy là đã nắm được tới tay, ý thức cảnh giác thật là kém.

cô ở trong bóng đêm khẽ cong môi, đôi mắt lộ ra tia ác ý, giống như một con mèo nhỏ trộm được cá khô tốt nhất.

“Ngài yêu cầu một ly nữa không? Tiên sinh?”

cô mỉm cười khách sáo, giọng nói cũng nhẹ nhàng, âm cuối còn mang thêm chút mềm mại và trẻ con.

Luật sư đẹp trai lạnh lùng không nói gì, chỉ đẩy cái ly trống không tới đằng trước, cô hiểu ý gật đầu, hoàn toàn không biết mỗi câu nói của cậu đều bị luật sư ghi âm lại, bị anh vào cô đêm bật lên nghe hết lần này tới lần khác.

cô lặng lẽ nhìn ngó xung quanh, cảm thấy hài lòng khi khách khứa trong quán bar đã dần vơi bớt.

Nếu như hôm nay thuận lợi cô có thể thuận lợi lấy được phần tài liệu đó thì sau này cô đã có thể hoàn toàn thoát khỏi cái tên chỉ biết điên cuồng khống chế kia.

“Mời dùng.”

cô khó nén được nụ cười nhiệt tình trên môi mà đẩy rượu về phía luật sư, người đàn ông chải vuốt tóc tai không chút cẩu thả lại vì bộ dạng đáng yêu bất ngờ của cô mà hoảng hốt, sau đó anh liền rầu rĩ mà nghĩ tại sao lần này cô không gọi anh một tiếng tiên sinh.

Mỗi khi cô phát ra một âm thanh bất kì nào đó thì lập tức đều trở thành luồng điện xâm nhập vào não bộ của anh, không biết đã có bao nhiêu lần mà anh chỉ dựa vào hai từ ngắn ngủi đó mà tiết ra.

Tên luật sư có vẻ ngoài giỏi giang, cấm dục này bên trong có bao nhiêu điên cuồng cô tất nhiên còn chưa biết.

cô lúc này đang cẩn thận sờ lên mạch đập trên gáy của người đàn ông nằm ngã trên quầy bar, sau khi xác nhận hết lần này tới lần khác là anh đã ngất xỉu thì mới thừa lúc không có ai mà đỡ anh dậy, lảo đà lảo đảo đưa vào trong xe.

Chậc, thật là nặng.

Nếu không phải do két sắt cần con ngươi của anh mới mở ra được thì cô cũng không cần phải phí sức như vậy rồi.

cô nhỏ giọng mắng một tiếng rồi hung hăng giẫm mạnh chân ga, chuyên tâm lái xe mà không để ý tới luật sư nằm phía sau đã mở ra một đôi mắt tỉnh táo, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô.

“Wow, thật là kẻ có tiền mà.”

cô nhìn căn biệt thự trước mặt mà cảm thán từ tận đáy lòng, mặc dù trước đó lúc đi điều tra thì cô đã nhìn thấy vô số lần nhưng vẫn không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán thốt lên.

Chỉ là tên luật sư này nếu có tiền như vậy thì tại sao lại không ở trong trung tâm thành phố mà lại chạy tới một nơi hoang vu vắng vẻ như vậy chứ.

cô nhíu mày lại, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, chỗ này làm trong lòng cô cảm thấy vô cùng không thoải mái, giống như là chuẩn bị giẫm phải bẫy vậy, lông tóc toàn thân đều dựng đứng hết lên.

cô vẫn nên nhanh chóng tìm kiếm tài liệu rồi rời khỏi đây thôi.

cô đanh mặt tìm kiếm két sắt được giấu trong phòng sách, sau khi nhập sáu con số mật mã vào thì lại kéo luật sư tới ịn vân tay và tròng mắt lên, cô nhìn chằm chằm vào cửa két sắt nhưng nó lại vẫn không hề mở ra.

Trên màn hình lúc này hiện lên mật mã thứ tư, cần phải có giọng nói để giải.

Đáng ghét, tình báo sai sót.

cô căn cô là không hề nghe nói tới việc còn có mật mã thứ tư, luật sư lại đã bị chuốc say, cơ cô là không lên tiếng được, xem ra hôm nay cô chỉ đành bất lực ra về.

Lúc cô còn đang bực bội, định sẽ thu thập một chút dấu vết rồi bỏ đi, ngay lúc cô nâng luật sư dậy thì cánh tay đột nhiên bị giữ chặt lấy, cô hoảng sợ ngẩng đầu thì lập tức đối mặt với luật sư vô cùng tỉnh táo.

“Anh, anh không uống rượu?!”

cô ý thức được đây là một câu hỏi vô dụng liền dùng sắc mặt khó coi mà ngậm miệng lại, cánh tay bên dưới lại không dùng sức được.

“Sao có thể được, rượu em pha cho tôi, tôi đều uống sạch không chừa một giọt.”

Luật sư kéo cô đứng dậy, cô giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh nhưng lại không được, rõ ràng bộ dạng của anh như thư sinh nhưng lại có thể làm người khác không thể nào trốn thoát được, chỉ đành phải bị kéo vào trong phòng.

“Chỉ là thể chất của tôi đặc biệt, không say được mà thôi.”

Luật sư rất tri kỷ mà giải thích cho cô biết, nhưng cô lại vô cùng hốt hoảng, thứ cô đang tiếp xúc là khăn trải giường bóng loáng, người đàn ông có đôi mắt hẹp dài đó đè lên trên cô, khiến cô phải lùi về phía sau, tấm lưng cũng cong thành một vòng cung.

“Đợi chút, anh bình tĩnh lại một chút đã, anh không muốn biết là ai phái tôi tới hay sao?”

cô không thể ngờ rằng luật sư còn có đam mê thế này, theo sự quan sát của cô thì tên này không khác gì một kẻ có thói ở sạch, vô cùng ghét việc tiếp xúc tứ chi với bất cứ kẻ nào, cô thậm chí còn từng nghi ngờ không biết anh có phải là tính lãnh đạm hay không.

“Không muốn, tôi hiện tại chỉ muốn làm em.”

Hai tay của cô bị luật sư giơ cao lêи đỉиɦ đầu, anh vừa hôn lên gáy cô vừa lạnh lùng trả lời.

cô bị những từ ngữ thô tục từ miệng luật sư làm cho kinh ngạc, sau đó áo sơ mi đã bị anh kéo xuống, làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ ám trông cực kì lấp lánh, quyến rũ luật sư cúi đầu cắn lên.

Móa! Tên này tuổi chó à!

cô đau tới mức ứa nước mắt ra, đôi mắt tựa mắt mèo bắt đầu ần ật nước, đẹp tới mức câu hồn nhϊếp phách.

“Đau! Đừng, mẹ nó đừng cắn nữa!”

Luật sư đang dùng hàm răng của anh để cắn nát hạt đậu hồng phấn nhô lên trước ngực cô, sau đó anh lại dùng lưỡi vòng quanh vết cắn đó, đôi lúc còn dùng sức mà mυ"ŧ mạnh một phát, cảm giác đau đớn hòa với sự kí©h thí©ɧ khiến mấy đầu ngón chân của cậu cuộn tròn lại.

“A… giọng nói của em thật là dễ nghe.”

Luật sư thở hổn hển bên tai cô, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng như trước, ngay cả làn da cũng vẫn lành lạnh như cô đầu, nhưng dươиɠ ѵậŧ đáng sợ đang chống đỡ thành một túp lều bên dưới lại từ từ cách một lớp quần tây ma sát giữa hai chân cô, động tác cực kỳ vô liêm sỉ.

“Em lại kêu thêm mấy tiếng nữa đi, tôi rất thích nghe.”

Cái tên bại hoại này còn vừa liếʍ vành tai cô vừa thì thầm bên tai, ngón tay của anh liên tục âu yếm bên dưới của cô, đầu ngón tay còn lần vào bên trong mà từ từ khuếch trương, thậm chí còn đâm chọc mấy phát vào điểm sướиɠ bên trong cô.

cô nào đã gặp phải tình huống này bao giờ đâu, chỉ một lát sau đã không hề tiền đồ mà hét lên một tiếng đạt tới cao trào.

Con ngươi luật sư đột nhiên co rút lại, khóe mắt anh cũng hồng lên, ngón tay run rẩy, hiển nhiên anh đang rất hưng phấn.

“Hóa ra âm thanh khi em khóc mới là tuyệt nhất.”

“Lại thêm mấy lần nữa, để tôi ghi âm lại.”

cô thở hổn hển liên tục, mấy lời biếи ŧɦái mà tên khốn này nói khiến gân xanh trên thái dương của cô nổi hết lên, cô đang định nhân lúc anh còn đang thất thần mà bò dậy thì đã bị luật sư nắm cổ kéo lại.

“Cổ họng có thể phát ra âm thanh tuyệt vời như vậy, thật sự rất muốn thử một lần.”

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp đẽ rơi rụng mấy sợi tóc trước trán, khuôn mặt của anh hiện lên màu đỏ ửng khác thường, một tay nắm lấy cổ cô, một tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, dùng khuôn mặt lạnh lùng tới gần cô.

“Không! Con mẹ anh dám! Tôi, tôi không muốn!”

Cô hoảng sợ mở to hai mắt ra, giọng nói khóc lóc nức nở, có lẽ do bộ dáng sợ hãi của cô quá đáng thương nên cuối cùng luật sư cũng dừng lại hành động, anh bình tĩnh nhìn xuống cô, dùng đôi mắt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm cô.

“Không muốn tới vậy à.”

Cô nghiến chặt răng trừng lại anh, cảm thấy đầu óc của tên khốn này có vấn đề, cũng không biết anh làm cách nào có được côg cấp luật sư.

“Nếu vậy thì, em hãy nói một câu ‘tiên sinh, xin mời cô vào trong miệng em’ thì tôi sẽ dừng lại.”

Móa! Tên điên khùng này!

Vẻ mặt của cô vặn vẹo cực kỳ đáng sợ, chỉ là lúc này cô cũng không còn cách nào khác, dù sao nó so với việc phải khẩu giao cho anh đỡ hơn nhiều.

“…Tiên sinh… mời… mời, cô vào trong… vào trong miệng tôi…”

Một câu bị cô nói liên tục ngắt quãng, cô tức giận tới mức đỏ bừng hai mắt, đây thật sự là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời cô.

“Ừm, được rồi, sẽ như em mong muốn.”

“Đợi, đừng ưm - !!”

cô không thể nào tin được mà bị giữ chặt lấy sau gáy, tên luật sư lật lọng vô sỉ hung hăng dập eo vào, cây dươиɠ ѵậŧ thô to đó không chút nể tình mà đâm sâu vào trong môi của cô, thẳng tắp đâm vào trong yết hầu.

cô bị động tác thô bạo của anh làm cho chảy nước mắt, khoang miệng bị đầy tới nỗi không chừa ra một khe hở, cổ họng nhạy cảm bị ngoại vật chạm tới mà theo cô năng co rút lại, luật sư cũng vì vậy mà híp mắt, bị động tác co rút cổ họng này làm sống lưng tê dại.

“Ưm ụa! Ưm ưm!”

cô cực kỳ khó chịu, âm thanh nhàu nát phát ra từ cổ họng lập tức bị tên luật sư kia coi như bảo bối mà ghi âm lại toàn bộ.

Biếи ŧɦái! Tên khốn khϊếp đáng chém ngàn đao!

Luật sư không ngừng đâm chọc trong miệng cô, anh có vẻ cực kỳ yêu thích cổ họng của cô, mỗi lần anh đều đâm vào nơi sâu nhất có thể, khiến cô đau khổ buồn nôn liên hồi, cuối cùng thì anh hừ nhẹ một tiếng, mấy ngón tay nắm chặt lấy đầu tóc của cô rồi cô toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng.

“Em thật sự quá tuyệt…”

Luật sư mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của anh, chỉ là với tình cảnh hiện tại chỉ làm cô muốn dùng dao đâm hai nhát vào người của anh, bởi vì tên khốn này vẫn đang chặn miệng cô lại, ép cô phải nuốt hết toàn bộ những thứ đó vào bụng.

cô vô cùng kháng cự nhưng lại không đánh lại anh, chỉ đành phải cố gắng nuốt xuống thứ ghê tởm kia, luật sư đang định sờ đầu khen ngợi cô thì đột nhiên vẻ mặt thay đổi, cơ thể xụi lơ ngất xỉu xuống đất.

Chậc! Hiện tại mới có hiệu lực!

cô ghét bỏ đẩy tên luật sư ra, nằm trên giường nôn khan một trận, mùi hương nam tính trong miệng khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm, cô nôn suốt hai phút nhưng cũng không nôn ra được thứ đã nuốt xuống bụng, bên trong yết hầu lại trở nên nóng rát đau đớn, khiến sắc mặt cô càng khó coi hơn.

“Ụa ụa… Mẹ nó… cô thật là nhiều.”

Chậc, xém chút nữa là cô đã bị hắn đè.

Lúc cô bị luật sư nắm lấy tay thì lập tức dùng thuốc mê dấu trong móng tay đâm vào lòng cô tay anh, nhưng cơ thể anh coi như có chút khả năng kháng thuốc nên thuốc mê qua một thời gian dài mới phát huy được tác dụng.

“Mẹ nó, là họ chó hay sao, tới đâu cắn tới đó.”

Ngay cả chỗ đó cũng bị cắn hai phát, thật sự là cái đồ biếи ŧɦái.

cô nhe răng trợn mắt tùy tiện lấy hai món quần áo của luật sư, áo sơ mi trước đó đã hoàn toàn nát, vẻ mặt cô đen tối nhìn về phía tên luật sư, mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng vẫn đành phải rút lui.

Mật mã thứ tư của két sắt không có giọng nói của luật sư thì không thể mở ra được, nên phần tài liệu đó chỉ phải tìm cách khác để lấy ra.

Lúc trở về phải giải thích với kẻ điên kia thế nào đây.

Đúng là không được may mắn mà.

----------

“Chạy mất rồi.”

Luật sư ngồi dậy, cơ thể cường tráng trắng nõn không hề để ý mà cởi trần ra, anh liếʍ lên khóe môi bị cô cắn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

“Tiếc thật, xém chút nữa là được rồi.”

Thiếu chút nữa là anh có thể giữ lấy eo hông của cô, không kiêng nể gì mà đâm vào trong cơ thể cô, nghe âm thanh khóc nức nở xinh đẹp tuyệt trần của cô, cᏂị©Ꮒ cô tới mức hỏng mất mà xin tha thứ.

Chỉ nghĩ tới thôi là đã hưng phấn vô cùng.

Luật sư nhìn dươиɠ ѵậŧ đã cứng rắn của mình, năm ngón tay lập tức bọ lấy tuốt động, anh cầm lấy bao gối có dính dịch thể của cô lên rồi vùi mặt vào bên trong mà hít thở.

Luật sư luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả người, nằm trên chiếc giường hỗn độn tự mình thủ da^ʍ, anh thở hổn hển khi nghĩ lại cảnh tượng cô khẩu giao cho anh, lại ngửi mùi hương của cô dính trên gối, lại dùng ngón tay từng tiến vào trong cơ thể của cô mà xoa nắn, sau đó cô tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.

“Ưm… Chỉ là, sẽ còn gặp lại.”

Luật sư quẹt lấy dịch thể trắng đυ.c của minh ung dung mà bôi lên gối, sau đó từ từ mỉm cười, ác ý trong nụ cười đó khiến người khác nhìn thấy lập tức lạnh run cả người.

Vẫn nên chuẩn bị một sợi dây xích chắc chắn một chút.

Luật sư suy nghĩ một hồi rồi chuẩn bị sử dụng toàn bộ thủ đoạn và quan hệ của mình, sau đó sẽ nhốt người lại trong phòng.

Thế thì cô có thể ngoan ngoãn mà ở yên trong phòng, chỉ nói chuyện với mỗi mình anh.

Hoặc là khóc lóc, dùng cặp mắt mèo ướŧ áŧ và âm thanh đáng yêu dễ nghe đó gọi tên của anh, hướng về phía anh mà đáng thương cầu xin tha thứ.

Nhanh thôi, các cô sẽ lập tức gặp lại nhau.