Quyển 5 - Ngoại truyện: Bối cảnh đồng tính có thể kết hôn (1)

【Bối cảnh là đồng tính có thể kết hôn, cho nên giới tính Lâm Thanh và của song bào thai không thay đổi!】

Lâm Nguyệt ngay từ đầu rất sợ hãi Mộ Cẩn. Có một lần quay đầu lại đối diện nàng, có thể nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn cô chằm chằm, không chịu rời đi, giống ở chó sói ban đêm bắn ra tinh quang.

Nghĩ đến nàng sau này sẽ trở thành chị dâu mình, còn sẽ cùng mình sinh hoạt chung, Lâm Nguyệt liền có một trận mâu thuẫn.

Bởi vậy mỗi khi gặp được Mộ Cẩn, hắn luôn là cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt nàng. Dung mạo nàng quá minh diễm bén nhọn, đôi mắt sắc bén giống như có thể nhìn thấu mọi thứ, quả thực muốn đem mình xuyên thủng.

Nếu trừ ánh mắt Mộ Cẩn ra, nàng đối với mình xác thật thực tốt, hành vi có lễ thích đáng, ngày lễ ngày tết đều không quên mang lên một phần lễ vật cho mình. Có lẽ là sắp trở thành vợ Lâm Thanh đi, nàng đối với cậu em vợ này cẩn thận lại săn sóc, cũng chậm rãi đánh mất bài xích Lâm Nguyệt với nàng.

Lâm Nguyệt tính cách mềm mại, cũng không dám chủ động kết bạn, hắn lo lắng bạn cùng lứa tuổi biết mà gièm pha hắn là con riêng, sau đó cách xa hắn mà đi —— điều này so với cô độc còn đáng sợ hơn nhiều, hắn tình nguyện ngay từ đầu liền không có bạn.

Cứ việc người xung quanh sẽ không ở trước mặt hắn nói một ít chuyện cũ dơ bẩn, nhưng Lâm Nguyệt thường xuyên từ trên mặt người lớn nhìn thấy sự phức tạp, biểu tình thương hại. Một lời khó nói hết xuất thân tạo thành tính cách hắn mẫn cảm tinh tế, Lâm Nguyệt ẩn ẩn cảm giác chị gái cũng không thích mình.

Có lẽ là hắn từ nhỏ đến lớn ở Lâm gia không cảm thụ cái gì ôn nhu, Lâm Nguyệt đối với quan hệ huyết thống này rất quý trọng, mặc kệ đã chịu Lâm Thanh vắng vẻ hắn đều trước sau như một gần sát lấy lòng người chị này.

Tuổi dậy thì nhất định cùng với trưởng thành có rất nhiều phiền não, hắn không có bạn bên người nói hết tâm trạng ưu phiền ra để giải tỏa, việc nhỏ này hắn xấu hổ nói ra với Lâm Thanh, mà Mộ Cẩn xuất hiện vừa lúc là một lựa chọn không tồi.

Mộ Cẩn có suy nghĩ chu toàn của người trưởng thành, Lâm Nguyệt không tự chủ được mà bị nữ nhân thành thục đáng tin cậy như vậy hấp dẫn. Mộ Cẩn giống như không gì mà không làm được. Nàng bên cạnh kiên nhẫn tinh tế trấn an cùng giải quyết vấn đề của hắn, giống như trên thế giới vô luận vấn đề gì đều có thể giải quyết dễ dàng.

Có lẽ một lần đối diện kia là do mình hoa mắt nhìn lầm rồi, người an toàn như thế như thế nào sẽ phát ra ánh mắt ăn thịt người chứ, Lâm Nguyệt nhìn mặt ôn nhu của Mộ Cẩn, âm thầm nghĩ.

Thường xuyên qua lại, quan hệ cá nhân của hai người trở nên tốt lên, Lâm Nguyệt càng thêm tin cậy cùng ngưỡng mộ nàng.

Lâm Nguyệt bắt đầu hâm mộ chị gái Lâm Thanh, có thể có một vị hôn thê ưu tú như thế làm bạn đồng hành cả đời……

Hắn giống như thích hương vị của Mộ Cẩn, ở bên người nàng an tâm lại kiên định. Không biết khi nào, hắn dần dần phát hiện thời gian mình nhìn Mộ Cẩn trở nên quá lâu, hình ảnh Mộ Cẩn chiếm cứ đôi mắt cùng trong óc hắn.

Mỗi lần nhìn hai mắt nàng, dường như có lốc xoáy đem mình hút vào thật sâu, hắn thường không khống chế được mà đối diện với Mộ Cẩn. Mà Mộ Cẩn luôn hùa theo hắn, cũng không cự tuyệt cùng hắn thân mật, hai người kém làm một bước cuối cùng.

Thẳng đến khi em trai Mộ Cẩn phát hiện hai người này không thích hợp.

Mộ Xuân hướng về phía Lâm Nguyệt châm chọc: “Thật không hổ là từ trong bụng tiểu tam bò ra, hai mẹ con cùng một mặt hàng.”

Lâm Nguyệt nghe xong như bị sét đánh, giật mình đứng sửng tại chỗ, hắn bắt đầu phỉ nhổ mình hạ tiện, sao có thể thích một người có hôn ước chứ, huống chi vị hôn thê nàng là chị mình nữa.

Nhưng mà hắn chưa bao giờ gặp được người đối xử với hắn tốt hơn Mộ Cẩn, hắn luyến tiếc buông thế giới ấm áp có nàng xuất hiện.

Lâm Nguyệt biết chính mình xong rồi, hắn đã hãm sâu vào ái tính không còn cách nào để tự kềm chế. Chính là, rõ ràng là tình yêu không có kết quả, vì cái gì còn có thể làm dày vò cho hắn cảm thấy một tia ngọt ngào. Phát ngốc tại nơi trống trơn Mộ Cẩn bên người cùng nàng hít thở, thời gian giây lát lướt bay nhanh quá, Lâm Nguyệt hận không thể thời gian chậm một chút, lại chậm một chút nữa.

Bất luận khó có thể dứt bỏ ái tình này làm hắn có bao nhiêu thống khổ, Lâm Nguyệt phải kết thúc.

Lâm Nguyệt trên mặt xẹt qua một giọt nước mắt, hắn đã có quyết định.