Chương 3: Xem ra em thật sự là người không thích hợp ăn chén cơm này

Chương 3: Xem ra em thật sự là người không thích hợp ăn chén cơm này

“Nhưng mà em làm không tốt chút nào, cơ sở của em quá kém ô ô…”

Thiếu nữ ban đầu còn ra vẻ tán thưởng gục đầu xuống khóc nức nở, âm thanh khụt khịt rất lớn, nước mắt còn treo ở hốc mắt, cố tình là Hứa Lục chỉ lo luyện tập trên mặt không có biểu cảm nào. Cô chỉ liếc mắt nhìn Giang Nhu Nguyệt cao chưa đủ một mét sáu đang giả vờ đáng thương nhu nhược.

Những lời cô ta nói không có sai, có tìm toàn bộ huấn luyện doanh cũng không tìm ra ai có cơ sở vũ đạo kém hơn Giang Nhu Nguyệt, nhảy mà cứ như tập thể dục theo đài, ca hát thì nói dễ nghe là đang tra tấn lỗ tai người khác, nhưng cô ta lại biết biến thứ xấu thành ưu thế của mình. Từ khi mở huấn luyện doanh thì Giang Nhu Nguyệt đã tiễn đi hai thực tập sinh có thực lực không tồi, thuận tiện còn đánh một phen bài khổ tình, nói là do người khác bắt nạt cô ta.

Ai ngờ có vài vị giáo viên thật sự thích Giang Nhu Nguyệt như vậy, xuất thân bần cùng bất khuất uy vũ, cũng không nghĩ đến thực lực của người ta không đủ để cướp vé xuất đạo, đi ăn vạ một người mà mọi thứ đều vượt trội hơn mình, không phải ngu xuẩn thì là cái gì.

Hứa Lục buông chân quay đầu nói với giáo viên vũ đạo vừa vào cửa.

“Trương lão sư, Giang Nhu Nguyệt nói cơ sở vũ đạo của em ấy quá kém, lâu như vậy vẫn chưa có tiến bộ, hy vọng ngài để ý em ấy nhiều một chút.”

Vẻ mặt của Hứa Lục rất nghiêm túc giống như lớp trưởng nhỏ đang nhọc lòng vì học sinh kém ở tiểu học.

Trương Lệ nhíu mày, quét mắt liếc nhìn Giang Nhu Nguyệt đang khóc rất thâm tình, em ấy đang ghét bỏ mình dạy không tốt?

“Giang Nhu Nguyệt, cơ sở của em không tốt, không cần so với người khác, lần khảo hạch sau em vượt qua Lưu Văn Văn đã rất tốt rồi.”

Hứa Lục vừa nghe thấy đã suýt cười thành tiếng, Lưu Văn Văn hơi béo, khi nhảy rất giống chim cánh cụt, nhưng lần trước khảo hạc cô ấy đã giảm cân thành công, khó khăn lắm mới áp được Giang Nhu Nguyệt xuống trở thành người đứng thứ hai từ dưới lên. Thanh nhạc của Lưu Văn Văn tốt, có thể nói là trời sinh phổi lớn, mỗi lần ca hát đều có thể lấy được vị trí thứ nhất.

Giang Nhu Nguyệt nghe thấy những lời nói không khách khí của giáo viên vũ đạo, cô ta làm như không thể tin được, liếc nhìn camera một cái rồi xoay người đối mặt với vách tường chuẩn bị khóc lớn. Bả vai mảnh mai của cô ta run rẩy, nhưng mà Trương Lệ lão sư lại không cho Giang Nhu Nguyệt cơ hội tiếp tục diễn kịch nữa, lão sư đứng phía sau gọi cô ta.

“Em lại đây, nhảy lại đoạn ngày hôm qua một lần đi.’

Không ngoài dự liệu, cô ta “thời khắc đều nỗ lực” không thể nhảy được, ban đầu còn có thể nhớ kỹ động tác, sau đó người đến xem càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn có người phát ra tiếng cười nhạo. Giang Nhu Nguyệt nhảy đến mức hỗn độn khó coi, nhưng mà cô cần phải nhảy xong trước mặt giáo viên, cuối cùng cũng kết thúc.

Nhảy đến cuối không chỉ mình Giang Nhu Nguyệt muốn khóc mà cả những người vây xem cũng muốn khóc. Toàn bộ quá trình mặt của Trường lão sư đều đen, luyện tập một buổi chiều, thì có là người hoàn toàn không có cơ sở cũng có thể nhảy lại một lần.

“Tôi thấy em luyện tập vất vả như vậy thì cho rằng em có thể nhảy tốt một chút, xem ra em thật sự là người không thích hợp ăn chén cơm này.”

Câu nói này thật sự rất nghiêm túc, bốn phía lập tức yên tĩnh lại, một đám bước đi hình chữ T tiêu chuẩn. Các cô đều là người đến từ khắp nơi trên đất nước, tạm dừng việc học đến để tham gia huấn luyện, ai cũng không muốn dễ dàng rời khỏi đây. Loại một người sẽ có thêm một phần hy vọng được xuất đạo, nhìn vốn đầu tư của Tinh Nghệ đã biết nếu được xuất đạo thì chắc chắn sẽ có không ít tài nguyên, trong giới giải trí có tài nguyên còn thiếu nhiệt độ sao? Huống chi các cô đều là người có thực lực.