Lộ mẫu gần đây rất vui vẻ, có một ngày hẹn Trình mẫu đi ra ngoài đi dạo phố, hai người phát hiện một cửa hàng quần áo vừa rẻ lại vừa đẹp. Hơn nữa Trình mẫu thường xuyên đưa cho nhà bọn họ đồ ngọt cùng bánh quy, Lộ mẫu quyết định làm một bữa ăn ngon chiêu đãi Trình mẫu cùng công chúa nhỏ nhà bà.
Nam chủ nhân hai nhà đã bị cho ra rìa.
Lộ Ngộ kỳ thật không thích tham gia loại liên hoan này, nhưng là vừa nghe nói là mời mẹ con Cẩn Niên nên liền đồng ý rồi, còn cố ý sáng sớm tinh mơ chủ động đi mua cho Lộ mẫu rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Anh nhớ rõ cô luôn là đi tiệm tạp hóa góc đường mua kem hộp ăn, liền chọn mấy cái kem mang về. Lộ mẫu hỏi anh: “Như thế nào mua kem? Con không phải đã thật lâu đều không ăn sao?”
Lộ Ngộ sắc mặt không thay đổi, ra vẻ thoải mái mà để vào tủ lạnh: “Nga, thời tiết nóng như vậy, khách tới nhà khó tránh khỏi sẽ muốn ăn. Chuẩn bị trước càng tốt.” Trong tay là một cây kem mùi vị thủy mật đào, nhớ tới cái hôn ngây ngô mang theo mùi vị thủy mật đào lần trước, anh nhoẻn miệng cười.
Trình mẫu 10 giờ rưỡi mang theo Cẩn Niên lại đây, Lộ Ngộ mở cửa cùng Trình mẫu chào hỏi, ánh mắt liền gấp không chờ nổi mà nhìn về cô gái nhỏ phía sau. Cẩn Niên vẫn là mặt mộc, ăn mặc tương đối thoải mái, áo trễ vai phối hợp với váy ngắn, thoạt nhìn càng nhỏ. “Mọi người vào đi, mẹ con còn ở phòng bếp.” Lộ Ngộ hoan nghênh.
Lộ mẫu nghe được động tĩnh cũng ra tới trò chuyện. Trình mẫu không chịu ngồi yên, cũng cùng nhau vào phòng bếp. Lộ mẫu dặn dò nói: “Tiểu Ngộ, con ngồi chơi cùng Cẩn Niên, đừng bắt nạt người ta.”
“Ân, con biết rồi.”
Anh cùng cô đứng ở giữa phòng khách, đều có chút căng thẳng.
Lộ Ngộ dẫn đầu đối cô nói: “Lớp phụ đạo kết thúc rồi?”
“Ân, cuối cùng cũng kết thúc. Em mệt muốn chết, nghỉ hè so với đi học còn mệt hơn.” Cô làm ra biểu tình bất đắc dĩ.
Anh cười cười: “Hình học không gian đã hiểu rồi sao?”
“Có chút tiến bộ.” Ánh mắt cô hơi né tránh.
Lộ Ngộ liếc mắt một cái liền nhìn ra tới cô chột dạ: “Lại đây, anh tìm một cái đề kiểm tra em.”
“A, từ bỏ đi…” Cẩn Niên vừa nghe đến toán học đại não liền bắt đầu hỗn loạn.
Lộ Ngộ nói một câu “Theo kịp!”, cô không có cách nào liền cùng anh vào trong phòng ngủ. Cẩn Niên là lần thứ hai vào phòng ngủ của anh, lần trước hôn trộm anh, không dám ở lâu. Lần này đánh giá, phát hiện phòng ngủ của anh thực gọn gàng, bất quá cùng đa số nam sinh giống nhau, quần áo tán loạn mà để ở góc giường. Anh có chút ngại ngùng, quên đem quần áo treo lên tới, có chút lo lắng cô sẽ ghét bỏ chính mình lôi thôi.
“Ngồi đi.” Anh chỉ vào ghế dựa trước bàn học.
Cẩn Niên ngoan ngoãn ngồi xong, ngẩng đầu lên, bên môi ý cười doanh doanh, chờ đợi anh ra đề. Lộ Ngộ cầm lòng không được mà ở trên đầu cô xoa xoa, cô mang một cái kẹp tóc, lập tức liền bị xoa rớt. Cẩn Niên bĩu môi từ trên mặt đất nhặt lên tới, cổ áo hơi hơi thấp, Lộ Ngộ lại thấy được cặp tiểu bạch thỏ kia.
Anh quay mặt đi, từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ bài tập cho cô xem.
Cô cảm thấy có chút khó, chống gương mặt nỗ lực mà giải toán.
Lộ Ngộ lui đến mép giường nằm xuống: “Làm xong liền nói một tiếng.”
“Nga.” Cô gái nhỏ rầu rĩ mà đồng ý.
Anh mang lên tai nghe khép lại đôi mắt nghe nhạc, đề này khả năng là có chút khó, vài bài hát qua đi cô vẫn là không có nói chuyện. Lại qua một lát, anh nghe được cô có động tĩnh, nhẹ nhàng đẩy ra ghế dựa, rất nhỏ giọng mà gọi anh: “Lộ Ngộ ca, anh ngủ rồi sao?”
Anh bỗng nhiên muốn cười, lại là chiêu này. Vì thế anh nhắm mắt lại không nói lời nào, giả bộ ngủ.
Cẩn Niên mừng thầm, ngồi quỳ trên mặt đất, lẳng lặng nhìn anh, sau đó cúi thấp ở trên cánh môi anh giống như lần trước thật cẩn thận mà chạm vào. Tóc cô rơi xuống ở trên mặt Lộ Ngộ, theo động tác của cô quét tới quét lui, có chút ngứa, một đường ngứa tới đầu quả tim. Cô vén tóc mái, không nhịn xuống, lại chạm chạm, lần này là gương mặt anh.
Cô không dám có động tác quá lớn, chính là lại nghĩ tới bạn thân nói đem đầu lưỡi vói đi vào, có chút thẹn thùng lại có chút tò mò. Cô muốn thử một lần, vì thế sợ hãi mà vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy ra cánh môi anh.
Bỗng nhiên, trên vòng eo xuất hiện một cánh tay, cô ngơ ngẩn nhìn thiếu niên trước mắt nhắm mắt lại trở mình đem cô đè ở dưới thân. Lộ Ngộ tiếp nhận quyền chủ động, một tay siết chặt eo nhỏ của cô, một tay bóp cằm cô, chà đạp cánh môi non mềm no đủ của cô. Cẩn Niên bị dọa đến ngây người, mắt to vẫn là như vậy ngây ngốc mà nhìn anh, không biết như thế nào bỗng nhiên lại biến thành như vậy.
Lộ Ngộ đã nhịn lâu lắm, chút tâm tư nhỏ này của cô sắp đem anh tra tấn đến điên rồi. Anh không thể nhẫn nại, dứt khoát quyết định dạy cô một chút cái gì gọi là nguy hiểm. Đầu lưỡi của anh tách ra cánh môi cô, câu lấy đầu lưỡi nhỏ của cô vừa hút lại vừa cắn, đầu lưỡi sắc tình mà đảo qua hàm răng cô.
“Ngô…” Cẩn Niên rốt cuộc lấy lại tinh thần, đầu lưỡi đều bị anh hút đến tê dại, tay nhỏ ở trên vai anh nhẹ nhàng đẩy đẩy.
Lộ Ngộ sợ người khác nghe thấy, không thể không dừng lại, chưa đã thèm mà hôn hôn cái trán của cô, giọng nói khàn khàn mà nói: “Về sau còn dám hay không?”
Đáy mắt cô ướŧ áŧ mông lung, đáng yêu làm cho anh lại muốn khi dễ thêm một lần. Cô không nói lời nào, cánh môi bị anh làm cho có chút sưng đỏ, như là thạch trái cây. Áo trên cũng đi theo cọ xát tới chỗ cánh tay, lộ ra đầu vai trơn bóng, thậm chí liền nhũ thịt trước ngực cũng hiện ra vài phần.