Hàm Thanh ở trong nhà Lộ Ngộ đến 9 giờ mới trở về. Lộ Ngộ đưa cô về đến nhà, cô đứng ở ngoài cửa khu, vòng lấy cổ anh cùng anh hôn môi. Lộ Ngộ nhợt nhạt mà hôn qua môi cô, cô không thuận theo: “Anh như thế nào một chút hứng thú cũng đều không có vậy?”
Lộ Ngộ hàm chứa xin lỗi nói: “Anh thật sự rất mệt.”
“Có phải là bởi vì chỉ bài cho cô bé đối diện kia nên mới mệt không? Hay là đừng giúp nữa. Chính mình học không được, vậy chỉ có thể thuyết minh không có năng lực, quá ngốc. Hai chúng ta khi đó đều là dựa vào chính mình a.” Hàm Thanh nói.
Lộ Ngộ cười cười, không đáp lời.
Cẩn Niên so với anh là có chút ngốc, nhưng là có đôi khi ngốc như vậy càng như là ngây thơ, rất đáng yêu.
Trở lại dưới lầu, vừa vặn lại đυ.ng tới Cẩn Niên, cô chỉ mang dép lê, xuống dưới đổ rác. Nhìn đến Lộ Ngộ từ xa đi tới, bĩu môi hướng hàng hiên mà chạy. Lộ Ngộ tâm thần không yên, không nói hai lời, vài bước tới rồi trước mắt cô ngăn lại: “Chạy cái gì?”
“Em không chạy, em phải về nhà.” Cô muốn tránh đi.
Đáng tiếc dáng người Lộ Ngộ cao, vẫn là che ở trước mắt cô: “Gần đây học toán thế nào?”
“Không cần anh lo.”
Lộ Ngộ sách một tiếng, ngữ khí có chút nghiêm khắc: “Em tới làm anh dạy cho em, anh đương nhiên muốn biết em học thế nào. Gần đây học phụ đạo có kiểm tra hay không? Được bao nhiêu điểm?”
Cô trốn không thoát, liền nhấp miệng thở hồng hộc mà không nói lời nào, đôi mắt nhìn về bên ngoài. Cẩn Niên kỳ thật không phải một người thích tức giận, cô tức giận cũng chỉ là ghé vào trên bàn sách buồn một mình, qua một lát là được. Chính là hôm nay nhìn đến bộ dáng Lộ Ngộ cùng bạn gái của anh ân ái, trong lòng cô thật khổ sở.
Cô biết rõ chính mình không có tư cách ghen, lại vẫn là nhịn không được.
Cô thật hy vọng là cô kéo cánh tay anh, là cô cùng anh nói giỡn, là cô nhón mũi chân hôn bên tai Lộ Ngộ.
Lộ Ngộ thấy vành mắt cô lại có chút hồng, ý thức được ngữ khí của chính mình không tốt liền hòa nhã nói: “Khóc rồi? Anh xin lỗi.”
Một câu xin lỗi của anh lập tức làm sự ấm ức của Cẩn Niên tiêu tán một ít, cô vẫn là dẩu cái miệng nhỏ, trộm liếc anh một cái, vẫn là không nói lời nào. Lộ Ngộ cười nói: “Tính tình thật trẻ con.”
“Em không phải trẻ con. Em đều mười bảy rồi.” Cẩn Niên không phục.
Lộ Ngộ cười nói: “Anh lúc mười bảy so với em trưởng thành hơn nhiều.”
Cẩn Niên tưởng tượng bộ dáng anh mặc đồng phục cõng lên cặp sách, có chút tiếc nuối chính mình không được nhìn đến.
“Được rồi, vừa rồi hỏi em vẫn là phải trả lời. Em học toán thế nào?”
Cẩn Niên ngập ngừng nói: “Hình học không gian vẫn là không tốt…”
Trong lòng Lộ Ngộ không muốn làm cô tới trong nhà phụ đạo, nhưng hiện tại lại muốn đổi ý, nhưng Cẩn Niên bỗng nhiên nói: “Em có thể cùng anh gọi video, nếu anh không có phương tiện. Hoặc là, hoặc là giọng nói cũng có thể.”
Lộ Ngộ tự hỏi một chút, đồng ý.
Bọn họ cùng nhau tiến vào thang máy, chỉ có hai người, con số một tầng lại một tầng đi lên, trong đầu Lộ Ngộ nghĩ thông qua di động như thế nào phụ đạo cho cô, lúc trước nghĩ “kéo ra khoảng cách” đều quên đến sau đầu.
Cẩn Niên liền ở trong nháy mắt thang máy mở ra kia bỗng nhiên thò qua tới ở trên mặt Lộ Ngộ mổ một ngụm, sau đó liền xấu hổ mà chạy về trong nhà. Anh ngơ ngác đứng ở thang lầu, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa kinh ngạc.
Đêm đó, anh ngồi ở trước cửa sổ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng yên lặng rút ra một điếu thuốc. Anh đã thật lâu không hút thuốc, chính là giờ khắc này trong lòng nhiều ít lại có chút khát cầu. Anh nhìn chăm chú hoa văn trên bức màn, là một con chim hoàng oanh nhỏ đứng ở trong bụi hoa Hải Đường. Lúc trước anh luôn cảm thấy Lộ mẫu trang trí bức màn này cho phòng ngủ của mình quá nữ tính, nhưng là bức màn này bỗng nhiên làm anh ở đêm nay nhớ tới Cẩn Niên. Cô giống như một con chim hoàng oanh nhỏ xinh thực đáng yêu, thanh âm thanh thúy đến làm người thương tiếc.
Di động chấn động, đợi một ngày, rốt cuộc chờ đến tin nhắn của cô, anh mở khóa, nhìn đến tin nhắn Cẩn Niên gửi, hai chữ rất đơn giản, ngủ ngon, còn kèm theo ảnh chụp cô đã từng chụp cho Kiều Kiều.
Anh cười nhẹ, nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Em thích mèo con?”
“Ân, chính là việc học căng thẳng, mẹ em cũng không cho em nuôi.”
Lộ Ngộ không có nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, buổi chiều Cẩn Niên cùng anh gọi điện, Lộ Ngộ nhìn không thấy người, chỉ có thể nghe được thanh âm ngọt ngào của thiếu nữ. Anh kiên nhẫn mà giảng bài cho cô, cô kỳ thật nghe đến có chút mơ hồ, Lộ Ngộ hỏi: “Vẫn là không hiểu sao?”
Hình học không gian đối với Cẩn Niên tới nói chính là khó nhất, Lộ Ngộ giảng từ xa như vậy cô vẫn là không hiểu được: “Lộ Ngộ ca, em, em vẫn là nhìn không ra tới góc độ này.” Cô có chút ngượng ngùng.
Lộ Ngộ đỡ trán: “Em mở cameras đi.”
“Nga. Lộ Ngộ ca.” Cô nhanh chóng mở cameras lên, lập tức liền nhìn đến Lộ Ngộ thanh tuấn mặt mày. Cô lên tiếng kêu gọi, điềm tĩnh mà kêu anh.
Lộ Ngộ cong cong môi, Cẩn Niên đem điện thoại cầm lấy, tiếp tục hỏi bài. Bởi vì ở nhà, lần này cô cũng không có mặc áo ngực, áo hai dây phác họa ra bộ ngực phát dục đầy đặn của cô. Vòng cổ ở trên ngực lúc ẩn lúc hiện, nhũ mương như ẩn như hiện, da thịt tuyết trắng, chỉ là nhìn không tới quả anh đào màu đỏ kia.
Lộ Ngộ cảm thấy giọng nói có chút khô, lấy qua nước có ga một bên uống một ngụm.
Cô không có nghi ngờ anh, nhìn về phía Lộ Ngộ: “Lộ Ngộ ca, là như vậy đúng không?”
Anh lấy lại tinh thần, lấy qua một cái mô hình cùng loại, dùng bút chỉ cho cô xem: “Em xem, nơi này chính là góc độ em yêu cầu. Như vậy thấy rõ sao?”
Cẩn Niên cắn bút nghĩ nghĩ, tựa hồ đã có chút hiểu liền đưa điện thoại di động để lên cái giá, cúi đầu ở trên giấy viết viết vẽ vẽ. Lộ Ngộ thông qua màn ảnh, lúc này rõ ràng mà thấy được một đôi thỏ con kiều nộn kia của thiếu nữ, thịt đô đô, động tác của cô thoáng lớn hơn một chút, thỏ con liền sẽ nhẹ nhàng động một chút.
Anh không tự giác mà vê động đầu ngón tay, muốn sờ.