Cẩn Niên gõ gõ cửa, trong lòng đập bịch bịch, đây là lần đầu tiên cô có thể đến gần với Lộ Ngộ, trong lòng cô kích động đến sắp hỏng rồi.
Buổi chiều thứ năm, trời thực nóng, người đi đường trên đường rất ít, toàn bộ khu nhà đều an an tĩnh tĩnh. Cô thay một cái áo thun bó sát người màu xanh lá, phía dưới là váy dài màu trắng. Cô ở trước tủ quần áo chọn nửa ngày, thay một bộ như vậy, không xuất sắc, nhưng là thanh thuần mát mẻ, thích hợp giữa hè.
Trình mẫu hỏi cô đi làm cái gì, cô cười nói: “Con đi tìm Lộ Ngộ ca, muốn nhờ anh ấy chỉ bài.”
Trình mẫu chạy nhanh đem bánh kem chính mình mới vừa làm xong bỏ vào trong túi cho cô: “Đừng đi tay không, đem cái này qua đi. Miệng ngọt một chút, nếu không người ta cũng lười đến giúp con.”
“Nga nga, con biết rồi.”
Trình mẫu nhìn bộ dáng con gái ngây thơ mờ mịt, nhịn không được gõ gõ cái trán cô.
Lộ Ngộ nghe được tiếng chuông cửa, vội vàng mở cửa. Kỳ thật anh từ buổi sáng tỉnh lại liền đang chờ đợi giờ khắc này. Buổi tối hôm đó đồng ý với cô, Cẩn Niên liền hỏi WeChat của anh, Lộ Ngộ lấy ra di động cho cô quét quét. WeChat của Cẩn Niên là chân dung điển hình của thiếu nữ, một con mèo nhỏ đáng yêu, còn có một chút hình trang trí.
Còn Lộ Ngộ liền đơn giản hơn nhiều, một mảnh trời xanh.
Cẩn Niên lại giống như có được bảo bối gì đó, nhìn chằm chằm chân dung của anh lặp lại đánh giá, cuối cùng, mắt to nghiêm túc nhìn anh nói: “Em thực thích trời xanh mây trắng.”
Lộ Ngộ giật mình, lúc trước Hàm Thanh luôn là nói không thích chân dung của anh, anh lười đi để ý, hiện tại lại nghe đến cô gái nhỏ trước mắt quyến luyến nói thích.
“Con mèo này tên là Kiều Kiều, anh xem. Nó thật đáng yêu.”
Lộ Ngộ tùy ý nhìn nhìn, ánh mắt lại nhịn không được dừng ở trên má trắng nõn của Cẩn Niên.
Cô còn đang nói, ngữ khí hơi có chút đau thương: “Đáng tiếc hai tháng trước đã mất, em còn khóc rất lâu.”
Lộ Ngộ nhớ tới bộ dáng cô hoa lê dính hạt mưa buổi tối ngày hôm đó, cô khóc lên cũng là thực ngoan ngoãn, sẽ không ầm ĩ, làm người thương tiếc, rất giống con mèo nhỏ cuộn tròn trên sàn nhà trong chân dung của cô.
Buổi tối Cẩn Niên về đến nhà gửi cho Lộ Ngộ một cái biểu tình, là một con heo nhỏ thực đáng yêu, viết: Thứ năm em qua tìm anh.
Cô không có viết thời gian cụ thể, Lộ Ngộ lại không muốn chủ động đi hỏi. Cho nên đến thứ năm sáng sớm tinh mơ anh liền dậy, Lộ mẫu cùng Lộ phụ hôm nay không ở nhà, giữa trưa anh vốn dĩ muốn đi ra ngoài ăn lại lo lắng Cẩn Niên lại đây gõ cửa không có người, cuối cùng liền tùy tiện mà ăn mì gói.
Hai giờ rưỡi, Cẩn Niên rốt cuộc gõ cửa.
Lộ Ngộ gần như là nhảy dựng lên, mở ra cửa phòng, nhìn đến cô ăn mặc tươi mát, trên vai đeo một cái túi xách, trong tay xách một cái túi nhỏ, xứng với tươi cười ngượng ngùng dịu dàng trên mặt, anh nhìn không chớp mắt, ánh mắt thế nhưng có chút si mê. Cô thấy anh không có làm mình đi vào, nhỏ giọng nói: “Dì Lộ có ở nhà sao?”
Lộ Ngộ lấy lại tinh thần, nghiêng người ý bảo cô vào nhà. Cô đứng ở chỗ cửa, không dám đi vào: “Em cần phải đổi dép sao?”
“Không cần.” Lộ Ngộ lắc đầu.
Cẩn Niên đem túi giấy đưa tới trong tay anh: “Mẹ em làm bánh kem, dì Lộ rất thích ăn.”
Anh nhìn thoáng qua liền để tới trên bàn, khách khí mà nói cảm ơn. Kế tiếp lại là yên lặng, trong lòng Lộ Ngộ cũng đang hoảng loạn mà nhảy, lần đầu tiên Hàm Thanh tới trong nhà cũng không phải loại cảm giác này: “ Em ngồi trước đi, anh lấy nước cho em.”
Cô xua xua tay: “Không cần đâu, Lộ Ngộ ca, anh có thể giúp em nhìn xem đề này sao? Ngày mai em phải nộp bài tập, làm phiền anh.”
Lộ Ngộ nhận lấy sách bài tập trong tay cô, nhìn nhìn, cũng không tính khó, nhưng là cách cô giải đề xuất hiện lệch lạc: “Tới đây, anh giảng công thức cho em.” Lộ Ngộ cùng cô ngồi ở bàn phòng khách, ngón tay thon dài hữu lực của anh cầm bút máy của Cẩn Niên ở trên giấy nghiêm túc mà giảng giải. Thanh âm anh sạch sẽ, rồi lại mang theo một chút khàn khàn, Cẩn Niên cảm giác trái tim phảng phất bị một hòn đá nhỏ nhẹ nhàng cọ, có chút ngứa, lại có chút đau.
“Đã hiểu rồi sao?” Anh buông bút, đem giấy đẩy đến trước mặt cô.
Cẩn Niên vừa rồi có chút mất tập trung, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm chữ viết ngay ngắn trên giấy kia.
Lộ Ngộ khẽ nhíu mày: “Đi học tuyệt đối không thể thất thần, nếu không học bao lâu cũng vẫn là không có hiệu quả.”
Cô có chút ngượng ngùng, lúng túng mà vặn ngón tay.
Lộ Ngộ chậm lại tốc độ: “Tới đây, anh nói lại một lần, em phải nghe cẩn thận.”
Lần này cô nghe thực cẩn thận, dựa theo anh giảng giải, cuối cùng tự hoàn thành một vài đề cùng loại.