Sắp đến cửa nhà, Vận Uyển nhẹ giọng nói: “Anh hai, anh thả em xuống đi.”
Lâm Đàn nói: “Không có việc gì, khi còn nhỏ anh hai cũng chưa từng cõng em, hiện tại em đều lớn mới cõng em một lần.”
Lâm mẫu xuyên thấu qua cửa sổ thật xa liền nhìn đến Lâm Đàn cõng cô trở về, chạy nhanh ra cửa đón, nôn nóng hỏi: “Sao vậy, Vận Uyển làm sao vậy?” Vừa nhấc mắt liền nhìn đến khuôn mặt sưng đỏ của Vận Uyển, vội vàng nói: “Đây là ai đánh con? Mau cùng mẹ nói, mẹ làm anh hai con đi tìm người tính sổ.” Lâm mẫu biết rõ cô luôn dịu dàng ngoan ngoãn, chưa bao giờ sinh sự, khẳng định là có người gây chuyện.
Lâm Đàn nói: “Mẹ đừng lo lắng, Vận Uyển cùng Xuân Hỉ ở bên ngoài cùng người ta cãi nhau. Mấy cái thiếu nữ liền nháo đi lên, xô xô đẩy đẩy, Vận Uyển liền bị người khi dễ vài cái.”
“Đó là do ai gây chuyện?” Lâm mẫu đi theo phía sau truy vấn.
Lâm Đàn đem Vận Uyển thả xuống, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Lâm mẫu trấn an nói: “Thật sự không có việc gì, mẹ không cần sốt ruột.”
“Còn không sốt ruột, con nhìn xem mặt con đều sưng thành cái dạng gì rồi? Có đau hay không? Còn bị thương đến chỗ nào khác hay không?” Lâm mẫu cầm khăn ấm giúp cô chườm, đau lòng mà nói. Vận Uyển thuận theo mà lắc đầu, Lâm mẫu đau lòng sờ sờ tay Vận Uyển: “Mẹ làm chút đồ ăn ngon cho con, muốn ăn gì liền nói với mẹ.”
“Mẹ, chỉ là trầy xước da thịt mà thôi, không cần như vậy.” Vận Uyển lộ ra tươi cười dịu dàng muốn đứng lên, kết quả hai chân tê rần liền ngã về bên cạnh, cũng may Lâm Đàn kịp thời đỡ lấy cô.
Vận Uyển cúi đầu, nghĩ đến anh vừa rồi cõng chính mình một đường, rút tay ra, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con về phòng thay quần áo. Anh hai vất vả rồi, nhanh ăn cơm đi.”
“Đi thôi.” Lâm mẫu nhìn bóng dáng Vận Uyển lắc lắc đầu, nghe cửa khép lại mới lặng lẽ chất vấn Lâm Đàn, “Con nói thật cho mẹ, rốt cuộc sao lại thế này.” Vận Uyển nào biết nói dối, mắt hạnh nhấp nháy nhấp nháy, Lâm mẫu sao có thể nhìn không ra.
Lâm Đàn đành phải đem sự thật nói cho Lâm mẫu nghe: “Lưu Quý Phát chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, còn muốn cưới Vận Uyển, hắn ta cũng xứng?”
Lâm mẫu giận sôi máu, oán hận mà nói: “Cái tên lưu manh này, hắn tính là thứ gì, còn dám nhớ thương Vận Uyển. Con lần sau lại nhìn đến hắn ta, nhớ rõ lại dạy dỗ hắn ta một trận.”
“Loại chuyện này… Lỡ như chọc giận Lưu Quý Phát làm hắn ta nói khắp nơi, sợ là đối với Vận Uyển cũng không tốt.” Lâm Đàn lo lắng mà nói.
Lâm mẫu ngẫm lại cũng đúng, ngồi ở ghế trên thở dài: “Tiểu Uyển ở nhà chúng ta như vậy cũng không được, mẹ kỳ thật cũng từng thương lượng với cha con, có nên làm Vận Uyển tái giá hay không.”
Lâm Đàn hơi hơi nhăn lại mày: “Cha mẹ cùng Vận Uyển thương lượng thử xem, có người thích hợp cũng không phải không được.”
Vận Uyển vốn dĩ muốn đi ra, vô tình nghe được những lời này của Lâm Đàn liền đỏ hốc mắt, trong lòng nháy mắt giống như rơi vào hầm băng. Anh có phải là ghét bỏ chính mình là cái trói buộc hay không?
Lâm mẫu thương tiếc mà nói: “Lâm Hoa lúc trước nếu có thể để lại cho Vận Uyển một đứa con, Vận Uyển có lẽ cũng sẽ không lẻ loi hiu quạnh như vậy. Nó không nói, nhưng là mẹ biết. Con xem nó mọi việc đều thật cẩn thận, xem sắc mặt chúng ta mà sống, mẹ ngẫm lại liền đau lòng.”
Cách mấy ngày, Lâm mẫu ban đêm cùng Vận Uyển làm chút quần áo cho mọi người. Lúc nói chuyện phiếm, Lâm mẫu vẫn là nói ra suy nghĩ giấu ở trong lòng mấy ngày nay: “Tiểu Uyển, con có muốn suy xét lại hay không …”
“Mẹ, con không muốn gả chồng, con liền ở nhà hầu hạ mọi người được không? Mẹ muốn con làm cái gì cũng được, con học, con cái gì cũng đều học. Mẹ đừng đuổi con đi được không? Nếu anh hai chị dâu ghét bỏ con, con liền thành thật ở trong phòng, con nhiều làm việc, sẽ không sinh sự.” Vận Uyển vội vàng mà đánh gãy Lâm mẫu, mắt rưng rưng khẩn thiết mà nói.
Lâm mẫu vốn dĩ cũng chính là có ý này, bà cũng luyến tiếc Vận Uyển gả đến một gia đình xa lạ khác. Bà vội vàng lôi kéo tay Vận Uyển, vỗ vỗ hòa nhã nói: “Được rồi, mẹ không nói nữa, mẹ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc. Anh hai của con như thế nào sẽ ghét bỏ con, nó cũng quan tâm con, sợ con chịu ủy khuất.” Lâm mẫu giúp Vận Uyển lau nước mắt, thở dài nói: “Là Lâm Hoa có lỗi với con, cũng không để lại cho con một đứa con, nếu không con cũng có chút dựa vào.” Lâm mẫu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, có điều ý chỉ: “Nếu có thể quá kế thì càng tốt, chính là cũng không có cơ hội.”
Vận Uyển hiểu rõ ý Lâm mẫu: “Thân thể chị dâu không tốt, qua mấy năm sẽ đỡ hơn.”
“Đều đã qua bao nhiêu năm rồi, cũng không có tin tức gì.” Lâm mẫu bĩu môi, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Lâm Hoa vui đùa, nếu là lúc trước đem Vận Uyển gả cho Lâm Đàn làm vợ… Lâm mẫu giương mắt nhìn thoáng qua Vận Uyển, thiếu nữ 17 tuổi nhã nhặn lịch sự, da thịt như là lòng trắng trứng, cặp mắt to kia vĩnh viễn đều là e lệ ngượng ngùng, thuần tịnh ngây thơ.
Lâm Đàn tuy rằng không có diện mạo văn nhã như Lâm Hoa, nhưng cũng là ruột thịt của bà, Lâm mẫu cảm thấy anh cùng Vận Uyển cũng rất xứng đôi.
Suy nghĩ này có chút hoang đường, chính là trong thôn cũng không phải chưa từng phát sinh qua. Lâm mẫu cảm thấy ủy khuất Vận Uyển, suy nghĩ thình lình xuất hiện này tuy rằng cắm rễ ở trong lòng lại cũng chỉ là ngẫu nhiên nhớ đến mà thôi.