Trình Cẩn Niên vừa mới tan học, nghe được đối diện có tiếng vang, hẳn là có người mới chuyển đến. Cô có chút tò mò, qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, kết quả liền nhìn đến một thiếu niên mặc áo thun màu đen cùng quần jean màu xanh lôi kéo một cái rương hành lý đi vào trong.
“Tiểu Ngộ, có nặng hay không?” Dưới lầu còn có một người phụ nữ trung niên, hẳn là mẹ của anh.
“Không nặng.” Anh nghiêng mặt, hướng về phía mẹ mình nhẹ nhàng mà cười.
Hô hấp của Cẩn Niên cứng lại, dù chỉ là góc nghiêng, cô liền phát hiện, đó là chàng trai đẹp nhất mà cô từng gặp qua. Khí chất trầm ổn bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo, một thiếu niên tốt đẹp như vậy, nháy mắt liền làm Cẩn Niên động lòng.
Mẹ cô kêu cô ăn cơm trưa, cô còn có chút tinh thần hoảng hốt, trong đầu đều là thiếu niên lớn hơn cô mấy tuổi ở đối diện kia.
Buổi chiều lúc đi học, đối diện mở rộng cửa, lại không có nhìn đến chàng trai kia. Cẩn Niên bẹp miệng, một buổi trưa cũng chưa muốn đi học. Tình cảm vừa mới nảy mầm, liếc mắt một cái kinh hồng, sâu trong nội tâm của Cẩn Niên đã nở rộ nụ hoa kiều diễm. Buổi tối mẹ cô nói với cô, nam chủ nhân đối diện họ Lộ, con trai ông tên là Lộ Ngộ, năm nay đại học năm ba, vừa mới nghỉ hè, cùng ba mẹ chuyển nhà đến khu này.
Cẩn Niên chờ mong hỏi: “Bọn họ thật sự liền ở lại chỗ này?”
Mẹ cô tò mò mà nói: “Lời này là có ý gì? Dọn lại đây chẳng lẽ còn không ở lại?”
Cẩn Niên ấn ngực, tim đập bình bịch. Cấp ba rất bận, nhưng là khoảng cách gần như vậy, hè này cô có thể thường xuyên nhìn đến anh. Ban đêm, Cẩn Niên vẫn luôn mong chờ bọn họ có thể tình cờ gặp được ở chỗ hàng hiên hoặc dưới lầu. Cô sẽ ngượng ngùng nói cho anh tên của mình, sau đó điềm tĩnh mà cười với anh.
Thiếu nữ nhút nhát lấy đủ dũng khí, bước chân nhẹ nhàng ở thang lầu vang lên. Thiếu niên nghe được một tiếng “Chào anh.” thanh thúy, ngoái đầu nhìn lại liền nhìn đến một cô gái nhỏ có lúm đồng tiền như hoa nhấp miệng gật gật đầu với chính mình, mặt mày cong lên, hàm chứa ý cười ngượng ngùng của thiếu nữ.
“Chào em.” Thiếu niên cũng lễ phép mà đáp lại.
Cẩn Niên chỉ chỉ đối diện: “Em ở nơi này, đối diện với nhà anh. Em tên là Trình Cẩn Niên.”
“Anh là Lộ Ngộ. Hàm Thanh, xong rồi sao?” Anh bỗng nhiên dời tầm mắt về đến trong nhà mình, tươi cười dịu dàng.
“Xong rồi. Tóc quá dài, thật là phiền. Vị này chính là…” Thiếu nữ sang sảng thanh âm truyền đến, sau đó liền nhìn đến một thiếu nữ cao gầy tuổi xấp xỉ với Lộ Ngộ vội vàng chạy ra. Cô chú ý tới Cẩn Niên đang giật mình liền hỏi.
“Em ấy ở đối diện. Đúng rồi, em vừa rồi nói em tên là gì?” Lộ Ngộ hơi hơi nhíu mày, có chút ngượng ngùng.
Khuôn mặt Cẩn Niên cứng đờ, ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, ánh mắt ảm đạm: “Trình Cẩn Niên.”
Nữ sinh vội vàng nói: “Chị tên là Trương Hàm Thanh. Chúng ta đi thôi.” Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, kéo cánh tay của Lộ Ngộ, bọn họ đi ngang qua Cẩn Niên, phảng phất xem cô như là không khí.
Trong lòng Cẩn Niên mất mát, cảm thấy chính mình thật ngốc.
Không cần đoán, đó chắc chắn là bạn gái của Lộ Ngộ, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng thiếu nữ dùng sức hôn lên má anh. Cẩn Niên bi thương mà nghĩ: Tình yêu tựa như gió lốc, lập tức đem cô cuốn đến bên ngoài.
Trình phụ cùng Trình mẫu phát hiện tinh thần con gái không tốt lắm, cho rằng việc học quá nặng nề. Kỳ thật là do cô yêu thầm anh trai hàng xóm đã có bạn gái. Trong lớp học Cẩn Niên cũng thường xuyên mất tập trung, các giáo viên thường thường đem cô gọi vào văn phòng nhắc nhở. Cẩn Niên học toán không giỏi, thi cuối kỳ làm chẳng ra gì, Trình mẫu họp phụ huynh xong về đến nhà liền mắng Cẩn Niên một trận, nghỉ hè lại đăng ký lớp học thêm cho cô.
Ngày mùa hè chói chang, cô trốn ở trong phòng ngủ làm bài tập, dựng lỗ tai nghe thanh âm từ phía cách vách. Từ lần gặp nhau xấu hổ kia, cô không còn chủ động chào hỏi Lộ Ngộ nữa, cho dù gặp được, cô cũng chỉ gật đầu sau đó chạy về nhà. Lộ Ngộ không phải là người quá thân thiện, cô như vậy, anh tự nhiên cũng sẽ không đuổi theo dò hỏi. Chính là cô vẫn luôn âm thầm chú ý anh, cô tựa hồ biết, bạn gái của anh cùng với anh là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đến đại học đều học chung một trường.
Bọn họ là trai tài gái sắc, đều là học sinh xuất sắc trong trường học.
Cô còn biết mỗi buổi sáng anh đều sẽ thức dậy sớm đi sân vận động chơi bóng rổ, mồ hôi đổ như mưa. Sau đó trên đường về nhà mua một ly sữa đậu nành, cách tòa nhà mình ở không xa đạp xe, chậm rì rì mà uống sữa đậu nành, hô hấp không khí sáng sớm tươi mát, sau đó về đến nhà. Cô cũng theo đó mà thích cảm giác dậy sớm, vụng về cưỡi xe đạp cũng đi cái sân vận động kia, đứng ở chỗ rất xa, nhìn dáng người mạnh mẽ linh hoạt của người trong lòng.
Trình mẫu lúc ăn cơm nhìn đầu con gái gật gà gật gù, oán trách nói: “Ai làm con buổi sáng dậy sớm như vậy? Không dậy học tập lại đạp xe đạp ra ngoài đi dạo.”
Trình phụ cười nói: “Dậy sớm cũng là chuyện tốt. Đừng nói con bé nữa. Cẩn Niên, cơm nước xong liền đi ngủ đi.”
“Nga, vâng ạ.” Cô chống cằm, có chút mơ hồ.