Chương 39: Dân quốc 7 🍓

Edit: Vũ Quân

Theo Thập Nhất thiếu mất tích, vị tam gia đức cao vọng trọng của Dịch Bang bị kéo xuống ngựa, Hoán Khê môn cũng đóng cửa vài ngày.

"Các ngươi giả vờ trinh tiết liệt nữ cái gì? Đều đã tới nơi như Hoán Khê môn rồi còn không biết nên làm cái gì sao?"

Đám ca nữ, vũ nữ của Hoán Khê môn bị bắt tập trung trong một căn phòng, đám đàn ông cầm súng vây thành một vòng tròn xung quanh các nàng, phía trước bọn chúng một người đàn ông dáng vẻ lưu manh đang ngồi, là thủ hạ của Tưởng Minh Quỳnh.

Giảm Lan, Phẩm Lệnh còn có Bộ Nguyệt, ba ca nữ nổi tiếng nhất của Hoán Khê môn đứng chắn trước mặt mọi người, trên mặt không một chút sợ hãi.

Giảm Lan trừng mắt lạnh nhạt nói: "Thi thể Thập Nhất ca của chúng ta còn chưa tìm được, Tưởng gia đã vội không chờ nổi mà đem thứ thuộc về nàng thu vào trong túi, nuốt trọn như vậy xem ra có chút khó coi."

Các nàng chỉ hận mình không có quyền thế, không có nhân thủ, chỉ có thê trơ mặt nhìn kẻ ngụy quân tử là Tưởng Minh Quỳnh giả mù sa mưa rơi xuống vài giọt nước mắt, liền tuyên bố Thập Nhất thiếu của các nàng đã qua đời, lại mượn việc này đem tam gia luôn cùng hắn đối nghịch quật ngã.

Bốp một tiếng, người đàn ông giơ roi quất xuống mặt đất.

"Bạch Sơ Tiện chết rồi! Ta khuyên các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày sau ta tiếp quản Hoán Khê môn, cho các ngươi làm cái gì thì các ngươi phải làm cái đó!"

Theo hắn trước đây Bạch Sơ Tiện đúng là lãng phí tài nguyên, một đám cô nương xinh đẹp như vậy, lấy ra nhất định có thể làm lung lạc không ít nhân vật lớn vậy cứ giữ khư khư làm gì? Không chừng tất cả đều là tiểu tình nhân của Bạch Sơ Tiện, nên hắn mới luyến tiếc đưa ra ngoài, đặc biệt là ba người con gái đằng trước.

Bộ Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Không nhìn thấy thi thể của Thập Nhất ca chúng ta tuyệt không thừa nhận hắn đã chết, muốn nhẹ nhàng tiếp quản Hoán Khê môn ư, các ngươi đừng có mơ!"

Không chỉ có Hoán Khê môn, Tưởng Minh Quỳnh phát hiện sản nghiệp khác trong tay thủ hạ của Bạch Sơ Nhàn cũng không hề dễ nuốt chút nào, người của nàng đều trung thành tận tâm với nàng, không chỉ quản sự và tất cả tiểu lâu la phía dưới đều cực kì sùng kính nàng, tất cả mọi biện pháp đều vô dụng, chẳng lẽ hắn lại đem tất cả mọi người thay đổi một loạt? Việc này không có khả năng.

Cho nên bây giờ hắn đang bận sứt đầu mẻ trán, mới phái người trước tiên xuống tay từ Hoán Khê môn, chỉ cần thu phục được Hoán Khê môn những nơi khác có thể từ từ đánh bại.

"Nếu giảng đạo lý các ngươi không nghe, vậy thì dùng cách khác." Hắn nở nụ cười đáng khinh, nới lỏng lưng quần.

"Các huynh đệ của ta vừa lúc chưa từng chơi mỹ nhân da thịt non mịn như các ngươi, không bằng để chúng ta thưởng thức qua một chút?"

Hắn vừa dứt lời, những người đàn ông đang đứng đều nở nụ cười, tất cả cởϊ áσ tháo thắt lưng, nhìn mỹ nhân trong phòng lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi.

Ba người Giảm Lan chấn động, cảnh giác nhìn bọn họ.

Trước khi các nàng tới, vũ khí đều bị vứt bỏ, phụ nữ trời sinh sức lực có hạn, đánh tay trần chỉ sợ không đánh lại nhiều đàn ông như vậy.

Những cô gái đứng phía sau các nàng gắt gao ôm nhau, co thành một vòng.

"Yên tâm, tiền chắc chắn sẽ phát đủ, trước tiên cho các ngươi thích ứng một chút với cuộc sống sau này thôi."

Hắn đây là muốn đem Hoán Khê môn biến thành kỹ viện.

Giảm Lan cắn răng, liếc mắt với hai người còn lại, đang định thề sống chết liều mạng thì phịch một tiếng cửa bị đá văng ra, vụn gỗ văng khắp nơi.

Các nàng còn chưa thấy người, trước tiên đã nghe thấy âm thanh.

Là một giọng nữ hơi khàn khàn.

"Hoàng lão tam, ngươi nói cái gì cuộc sống sau này?"

Hoàng lão tam bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn về phía cửa: "Thập, Thập Nhất thiếu?"

Không, không phải Thập Nhất thiếu.

Đó là một người con gái cao gầy, mặc áo sơ mi và quần yếm, mái tóc dài rối tung trên vai, ngũ quan có bảy phần tương tự với Thập Nhất thiếu mà hắn từng gặp qua, nhưng lại nhu mỹ hơn rất nhiều.

Nhưng cặp mắt đen lạnh thấu xương kia lại giống thập Nhất thiếu như đúc.

Bạch Sơ Nhàn đi vào vài bước, nâng giày lên hung hắng đá trúng ngực Hoàng lão tam, cả người hắn bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, phun ra một búng máu.

"Lão đại..."

Đám thủ hạ sôi nổi vây quanh hắn, cảnh giác nhìn người con gái bỗng nhiên xuất hiện.

Bạch Sơ Nhàn liếc cũng không liếc chúng một cái, đi đến bên cạnh bọn Giảm Lan, Giảm Lan là người đầu tiên nhận ra nàng, nhào vào trong ngực nàng: "Thập Nhất ca! Ngươi, ngươi hù chết chúng ta."

Bạch Sơ Nhàn vỗ nhẹ lưng nàng, nhìn lướt qua những người ở đây, thấy các nàng không bị thương mới thu hồi ánh mắt: "Người ta để lại cho các muội đâu?"

Bộ Nguyệt và Phẩm Lệnh lúc này mới phản ứng lại, trên mặt gần như không có thần sắc kinh ngạc.

Phẩm Lệnh: "Bị đại ca tốt của ngài khống chế rồi."

Nếu là ngày xưa Bạch Sơ Nhàn chắc chắn sẽ nói nàng, nhưng bây giờ nàng chỉ ừ một tiếng, nhưng biểu cảm hiển hiên là không thoải mái.

"Nói cho Tưởng Minh Quỳnh, ta đã trở về rồi, cút đi."

Hoàng lão tam phục hồi lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, xoa vết máu bên miệng, lòng tràn đầy không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì.

"Chúng ta đi."

Bọn họ vừa đi, các cô nương đều xông tới, mồm năm miệng mười hỏi han ân cần.

"Thập Nhất ca, sau khi ngã xuống sông có bị thương không?"

"Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Nhiều ngày như vậy mới trở về, hẳn là bị thương rồi? Có nghiêm trọng không?"

"Trở về như thế nào vậy, có phải chịu khổ gì không?"

Bạch Sơ Nhàn có chút dở khóc dở cười: "Các cô nương tốt, yên tĩnh một chút, ta rất tốt, không phải chịu khổ gì cả."

Được Lục Hưu Lâu cứu, dốc lòng chiếu có mấy ngày, lại là thủ hạ của hắn đưa về, nàng chịu khổ cái gì chứ?

Bây giờ ngoài cửa còn có hai người đang đứng, hắn nói để họ hỗ trợ nàng.

Giải quyết xong vấn đề các nàng lo lắng nhất, các cô nương lại hỏi vấn đề khác.

"Thập Nhất ca, thì ra là con gái à?"

"Ta đã nói mà Thập Nhất ca không có mùi hôi như đám đàn ông khác."

"Lại còn rất mềm nữa."

Nói xong còn không quên động thủ sờ ngực Bạch Sơ Nhàn.

Lúc ấy Bạch Sơ Nhàn không nghĩ quá nhiều, đã làm đàn ông nhiều năm, lần này muốn trở về làm chính mình, huống chi hiện tại cục diện đã định, nàng là nam hay nữ cũng không có vấn đề gì.

Bạch Sơ Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu: "Các muội..."

Giảm Lan lo lắng nhìn nàng: "bây giờ tỷ phải làm sao?"

Hiện tại nàng đã xem như hoàn toàn xé rách mặt với Tưởng Minh Quỳnh rồi.

"Yên tâm, tiểu Giảm Lan." Bạch Sơ Nhàn nhéo mặt nàng, híp mắt, biểu cảm vừa nguy hiểm vừa kiêu căng: "Là của ta, hắn sẽ không thể lấy được."

Nàng không phải loại não toàn yêu đương, nhiều năm qua cũng không phải làm không công cho Tưởng Minh Quỳnh.

____

Lên vội nên tớ chưa beta sơ, 30cmt từ 30 bạn khác nhau tớ up chương sau. Chương sau là chương H nhé ❤️

Edit: ăn xong đã lăn đi chỉnh lại 1 lượt.