Chương 2:

Cứ như vây, Uyển Hương Ngọc ở luôn tại phường thêu.

Ban đầu nàng chỉ dám ở trong phòng ngốc ngếch một mình, cô sợ người ta đàm tiếu, một cô nương trẻ tuổi không trở về nhà mà lại ở trong xưởng thêu, chính mình cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng dần dần, Uyển Hương Ngọc phát hiện tú nương ở đây cũng không quan tâm đến nàng, cũng không cố ý hỏi chuyện riêng, Uyển Hương Ngọc yên tâm.

Nói vây, quá có nhiều phụ nữ phải làm việc vất vả, có người vì nghèo khó phải bán mình, bị mẹ chồng ức hϊếp mà bỏ trốn, vì mất đi sự sủng ái của trượng phu mà bị hưu thê... Không có gì lạ mà họ phải ngạc nhiên với chuyện của cô.

Thật xấu hổ khi ăn vạ ở đây suốt thời gian qua.

Uyển Hương Ngọc tháo bông tai và châm cài trên người, , muốn tìm việc để trả tiền ăn ở nhưng Hồng tam nương lại cự tuyệt, nói là cô ấy không lấy tiền, nếu thật sự băn khoăn, thì có thể phụ tú phường chút việc may vá.

Biện pháp này cũng rất tốt.

Hạ Quân Đình đau lòng cô, nên cực hiếm để cô động đến cây kim, sợ hỏng đôi mắt, để Uyển Hương Ngọc động đến may vá lúc này thật sự không quen.

Nhưng khi có việc gì làm, thì cô không thể miên man suy nghĩ được.

Tính tình nàng trầm lắng, làm việc vào ban ngày nhưng vẫn đóng cửa, trời tối thỉnh thoảng lại tới cửa tiệm lớn để may vá cùng các cô nương đang thêu thùa. Nghe các nàng nói chuyện trong nhà, có đôi khi nghe thấy nàng cũng cười theo họ.

Uyển Hương Ngọc không thể ngờ được, mình đã sống ở đây được năm ngày hoặc có thể là mười ngày, nàng cũng không muốn nhớ, cứ như vậy trôi qua, cũng có lúc nhung nhớ Hạ Quân Đình, cũng một bên kháng cự khi phải chở về với hắn.

Qua bao ngày trốn đi, bên ngoài cũng không có chút tin tức, cũng không có ai tìm đến cửa, nàng cũng chậm rãi thả lỏng dần.

Vốn tưởng rằng bản thân thay đổi hoàn cảnh , bình tĩnh một đoạn thời gian thì có thể thông suốt, đến lúc đó sẽ không vướng bận gì để về nhà, nhưg sau khi sống ở đây lâu, nàng càng cảm thấy không muốn trở về đó..

Nàng cũng không phải là không nhớ đến Hạ Quân Đình, thậm chí ban đêm thường xuyên mơ thấy hắn, mơ thấy Hạ Quân Đình đối xử tốt với nàng , mơ thấy hai người ân ái ra sao... Đặc biệt khi từ trong mộng tỉnh lại, nỗi nhớ càng thêm thấu tới tận xương tuỷ, nhưng ý niệm trở về nhà lại bị nàng gắt gao chôn chặt trong đáy lòng.

Đây là một câu đố chưa được giải đáp.

Một mặt thương nhớ trượng phu, một mặt lại không bằng lòng trở về đối mặt với hắn...

Tâm Uyển Hương Ngọc loạn nhịp.

Tại sao nàng phải sợ hãi khi đối mặt với Quân Đình? Chẳng lẽ... chẳng lẽ nàng không yêu Quân Đình sao?

Uyển Hương Ngọc lắc đầu, nỗ lực không làm mình nhớ về những việc này, bước từng bước nhỏ đến viện xưởng thêu. Nàng định giúp Hồng tam nương thêu đuổi một bức tranh trăm hoa đua nở, nhưng chỉ còn một góc của tấm vải dài hai thước chưa thêu xong thôi.

Chuẩn bị về chỗ đại sảnh, Uyển Hương Ngọc liền nhìn thấy Hồng tam nương đứng ở bên ngoài với một nữ tử nói cái gì đó.

Uyển Hương Ngọc cảm thấy thân ảnh kia rất quen mắt, khi đến gần cô ấy hơn, bước chân của nàng chợt khựng lại.

Đó không phải là Lan cô sao?

Uyển Hương Ngọc xoay bước chạy nhanh về phòng! Nàng chạy nhanh đến nỗi suýt vấp ngã.

Lan cô là quản sự trong Hạ gia, bởi vì Uyển Hương Ngọc không giỏi việc nhà nên Hạ Quân Đình đặc biệt tìm một người phụ nữ điềm đạm và lớn tuổi hơn, giao cho nàng ta xử lí tất cả việc vặt trong nội viện.

Có thể nói, Uyển Hương Ngọc chưa từng bận tâm những chuyện vụn vặn trong nhà, thâm chí có lúc nàng còn tự hỏi, mình sinh ra thật là trái với đạo lí của trời, có phải do nàng sống quá thoải mái, mà đâm ra nổi loạn? Nếu không, thì giải thích bản thân sao lại mất kiểm soát và bỏ chạy khỏi nhà?

Hiện tại, Lan cô sao lại xuất hiện trong phường thêu?

Uyển Hương Ngọc đem phòng mình khoá trái lại, tim đập thình thịch.

Có lẽ trong nhà phải may áo mới nên Lan cô mới đến xưởng nhỉ?

Ý nghĩ này xuất hiện đầu tiên, nhưng Uyển Hương Ngọc đã kìm nén nó lại.

Lan cô là quản sự cô cô, loại chuyện này nàng ta có thể phân phó người bên dưới làm, hà tất gì phải tự mình đến phường thêu chọn hàng?... Như vậy, co phải là phát hiện ra tung tích của mình rồi không?

Uyển Hương Ngọc bật người dậy, nghĩ cũng không dám nghĩ, mở cửa phòng ra đi về phía của sau xưởng thêu!

Lan cô ở đây, và chắc chắn Quân Đình sẽ tới đây sớm.

Nàng cần phải đi! Nàng chưa sẵn sàng chuẩn bị để gặp lại Quân Đình!

Trái tim nàng như bị xe nát, nhưng nàng không thể do dự dù chỉ một bước, thậm chí còn không thu dọn phòng ở, cũng không nghĩ đến sẽ từ biết Hồng tam nương, giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ----- trốn!

Cũng giống như ngày đầu tiên xa nhà, tâm trí nàng chỉ toàn giọng nói réo rắt: Chạy đi! Trốn mau! Không được tìm thấy bởi Quân Đình!

Ngay lúc nàng vừa đẩy cửa ra, Uyển Hương Ngọc đột nhiên ngừng thở!

Nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc.

Đó là xe của Hạ gia, người chạy xe không biết đã đi đau rồi, ngõ hẹp yên tĩnh không tiếng động, ngựa xe đang gặm cỏ dại ở góc tường.

Thật ra không có ai..

Uyển Hương Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là họ có lẽ đã đến sân trước rồi, chắc là sợ mất dấu, làm sao ai có thể nghĩ ra nàng sẽ rời đi ở cửa sau...

Uyển Hương Ngọc chậm rãi di chuyển bước chân, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh. Nàng một chút lại một chút đi qua cỗ xe ngựa, vừa định đi ra khỏi con hẻm, thì một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau..

“ Ngọc nhi!”

Giọng nói không lớn vang lên trong con ngõ nhỏ, Uyển Hương Ngọc như bị xét đánh vang trời! Nàng thậm chí không dám quay người lại!

“ .... Ngọc nhi” Giọng nam trầm thấp vang lên, nghe không ra nửa điểm cảm xúc, “ Lại đây”

Uyển Hương Ngọc cực kỳ gian nan xoay người lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Rèm trên xe ngựa đã bị Hạ Quân đình vén lên, hắn ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn Uyển Hương Ngọc, biểu tình thanh lãnh, trên mặt nhìn không ra vui buồn.

Nhưng Uyển Hương Ngọc biết, Hạ Quân Đình tức giận..

Trong lòng nàng thấp thỏm, người cứng đờ bất động tại chỗ.

Hạ Quân Đình lại nói, “Đi lên”

Lúc này đây, Uyển Hương Ngọc không còn chần chờ thêm nữa, nàng nghe lời lên xe ngựa, mắt rũ thấp ngồi ở bên người Hạ Quân Đình.

Nháy măt khi ngòi xuống, trong đầu cô lại thoáng hiện lên ý niệm: Nếu có lần tới, tiếp theo...Quân Đình sẽ không dễ dàng để nàng đào tẩu nữa đâu.

Chợt nhận ra, Uyển Hương Ngọc bỗng ý thức được, bản thân nhanh như vậy lại nghĩ ra lần sau sẽ trốn đi...

Đáy lòng nàng chua xót.

Bánh xe trên đường phát ra tiếng cục cục của sỏi đá bị cán bên dưới, trong xe hai người đều không nói chuyện.

Uyển Hương Ngọc không biết nói gì acr.

Ngay từ đầu, đầu óc nàng quay cuồng, cố gắng tìm ra một lí do đáng tin cậy để giải thích tại sao nàng lại bỏ nhà đi, nàng thực sựu không muốn làm chồng mình tức giận. Nhưng khi nàng lấy hết can đảm và nhìn thấy ánh mắt băng giá của Hạ Quân Đình, Uyển Hương Ngọc biết rằng lần này có nói cũng vô dụng...

Hơn nữa nàng cũng không nghĩ ra được lí do chính đáng để giải thích. Bản thân không về nhà mấy ngày, thậm chí khi nhìn thấy xe ngựa trong nhà còn muốn chạy... thì biết nói sao đây.

Suốt quãng đường không ai nói chuyện, cứ như vậy về đến nhà lớn Hạ gia.

Hạ Quân Đình nắm tay nàng, trước sau vẫn ôn nhu đỡ nàng xuống xe ngựa.

Uyển Hương Ngọc biết lần này nàng phạm vào sai lầm lớn, chỉ sợ Quân Đình sẽ không tha thứ cho nàng.

“ Quân Đình, ta...”

Hạ Quân Đình không có ý tứ muốn nghe, gương mặt anh tuấn của anh không biểu lộ nửa điểm cảm xúc, nắm tay nàng đi về phía trước, một bên phân phó quản gia:” Bữa tối chuẩn bị cái gì? Phu nhân mấy ngày nay gầy ốm hơn nhiêù, làm chút mốn ăn bổ dưỡng mang tới”

“ Hôm nay phòng bếp đều chuẩn bị sơn hào hải vị, canh vịt với nấm, cá sóc ngâm giấm, mận tuyết, yến xào măng, người thấy thế nào, thưa chủ tử?”

Hạ Quân Đình nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ, cứ vậy đi, cho thêm bánh đào mật ong và bơ đậu phộng hạnh nhân nữa, phu nhân rất thích ăn món này, mấy nay ở bên ngoài, e rằng không có cơ hội để ăn.”

“ Dạ, lão gia”

Tay chân bọn hạ nhân nhanh nhẹn, Hạ Quân Đình cùng Uyển Hương Ngọc vừa về tới phòng liền nhìn thấy một gã sai vặt đang chuản bị nước ấm trong phòng tắm, đi ra đi vào.

Những người nầy được đào tạo bài bản, không gây ồn ào. Ngay cả khi bọn họ đổ nước vào , họ đầu tiên đèu kéo bônh gạc trắng tinh căng ra tứ hướng, kéo đến ba bốn lớp. Không chỉ chuyển động nhỏ, mà tàn dưu của hoa và dược liệu đêù bị lưu lại ở trên vải bông.

Chờ khi bày trí ôn thoả, vài gã sai vặt đem bình phong chuyển qua bên thau tắm, làm thành một vòng tròn, sau đó tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.

Uyển Hương Ngọc muốn nói lại thôi nhìn Hạ Quân Đình, nhưng Hạ Quân Đình hoàn toàn không nhìn cô, đi tới trước màn hình, nắm lấy cánh hoa trong hộp gỗ, nhéo từng cái nhào nặn... nước ép màu hồng nhạt nhuộm dầy lòng bàn tây và ngón tay anh đỏ bừng.

“Quân Đình… chàng nghe ta nói, ta vốn muốn nói với chàng, ta chỉ...”

Hạ Quân Đình lại nắm lấy một cánh hoa khác, ngẩng đầu hỏi nàng:” Hôm nay dùng loại cánh hoa nào? Hoa quế? Cây keo? Hoa nhài?”

Uyển Hương Ngọc gấp đến độ hốc mắt đều có chút đỏ, nàng rốt cuộc nên giải thích như thế nào? Nàng thật sự không muốn Quân Đình tức giận! Làm sao bây giờ…giải thích sao cho hắn không tức giận đây?

Hạ Quân Đình nắ lấy vài cánh hoa ném vào thau tắm, ánh mắt âm trầm như đêm lạnh,” Bên ngoài khẳng định không thoai mái bằng trong nhà, đi đường mệt mỏi, tắm rửa trước một chút cho đỡ mệt... dùng hoa nhài đi, ta thích mùi hương này.”

Uyển Hương Ngọc cắn cắn môi, nàng có chút sợ hãi.

Hạ Quân Đình biểu hiện càng bình tĩnh, Uyển Hương Ngọc càng sợ hãi...

Hạ Quân Đình thấy nàng không động đậy, giương mắt nhìn nàng, “Làm sao vậy? Còn không mau lại đây?”

Nàng chậm rãi đi qua, mới vừa đi đến bức bình hoa bên cạnh, liền bị Hạ Quân Đình ôm vào trong lòng, cởi cúc áo cho cô một cách quen thuộc.

Hai má Uyển Hương Ngọc như mây đỏ, ngượng ngùng lại khϊếp đảm rũ mi mắt xuống, lông mi dày khẽ run, làn da trắng ngọc như ửng hồng vì hơi nước.

Hạ Quân Đình bế nàng vào bồn tắm, tự mình ngồi một bên búi tóc lại cho nàng.

Hắn thường xuyên giúp nàng tắm rửa, phu thê bọn họ cũng sẽ thường xuyên tắm uyên ương, loại việc này diễn ra vô số lần, Uyển Hương Ngọc lại vẫn cứ không quen.

Hạ Quân Đình cầm khăn tắm lau lên da thịt nàng, một phân một tác, một ly một hào, ngay cả ngón tay cũng cọ qua lại. Uyển Hương Ngọc cảm thấy khó xử, nàng có thể tự làm, nhưng nàng không muốn chọc tực Hạ Quân Đình, vì vậy nàng phải chịu đựng như vậy cho đến khi lòng bàn tay của HẠ Quân Đình chạm tới nơi riêng tư của nàng, ở yên một chỗ...

Trong nước ấm áp, bàn tay thô rát nhẹ nhàng ma sát hạt chân châu bên trong cô, Uyển Hương Ngọc như bị điện giật, gương mặt đỏ bừng, nàng có chút uỷ khuất, nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ:” Quân Đình, không cần như vậy...”

( Trời ơi chương nó dài, tui mất hơn 1 tiếng 30 phút để edit đó mọi người)