Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tập Truyện] Đoản Khúc Oán Thương

Chương 4: Cùng Yêu Một Nam Nhân - 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ ngày Linh Nhi vào cung một bước cũng không rời Hoa Phi. Mọi chuyện lớn nhỏ của Thương Hoa Cung đều do Linh Nhi tự tay làm, tự mình lo liệu. Tiểu Thúy từ lúc đó cũng trở nên rảnh rỗi, không biết làm gì ngoài trò chuyện cùng Hoa Phi bởi Linh Nhi ngoài xấu xí ra còn bị câm nữa. Từ khi Linh Nhi xuất hiện Hoa Phi trở nên vui vẻ hơn nói chuyện nhiều hơn, đặc biệt là với Linh Nhi nhưng Linh Nhi bị câm kia mà. Tiểu Thúy lúc đầu rất không hiểu nhưng từ khi nghe Hoa Phi kể về cuộc đời của Hoa Phi, Tiểu Thúy chợt hiểu ra sự im lặng của Linh Nhi, cũng như niềm vui đầy xót xa của Hoa Phi.

Hoàng Thượng vẫn đến thăm Hoa Phi mỗi ngày, Hoàng Thượng cùng Hoa Phi trò chuyện, dùng thiện, đi dạo, ngắm hoa dường như không hề có sự hiện diện của Linh Nhi bên cạnh Hoa Phi vậy. Ngày từng ngày trôi qua đều như thế: Việc nước ít thì Hoàng Thượng ở lại với Hoa Phi lâu hơn, việc nước nhiều đến đâu Hoàng Thượng cũng dành chút ít thời gian đến thăm Hoa Phi. Tiểu Thúy từng kể với Linh Nhi rằng chính Hoàng Hậu đã đưa rượu độc cho Hoa Phi uống, Hoa Phi may mắn không chết nhưng lại bị mù. Hoàng Thượng vì quá tức giận giam Hoàng Hậu vào lãnh cung lạnh lùng. Từ lần đó, Hoàng thượng vốn đã rất thương yêu Hoa Phi nay càng yêu thương, nuông chiều nhiều hơn, nhưng kì lạ là Hoàng Thượng chưa một lần sủng hạnh Hoa Phi. Linh Nhi nghe xong chỉ lẳng lặng bỏ đi làm bữa tối cho Hoa Phi, một biểu cảm cũng không có. Tiểu Thúy không hiểu thật ra Linh Nhi muốn gì.

Sau khi nghe Tiểu Thúy kể về những ngày tháng trong hoàng cung của Hoa Di, Linh Nhi tự ngẫm lại cuộc đời mình trong hai năm qua. Hai năm trước Linh Nhi đã thoát khỏi cái chết một cách kì lạ. Một tên đào mộ đã đào nhằm ngôi mộ của chàng. Hắn phát hiện ra chàng vẫn còn sống sau hai ngày chết giả. Hắn mang chàng đi, cứu chàng, dạy võ công cho chàng. Ngày chàng trở về, vị thái tử mà chàng yêu đã lên làm vua, nha hoàn thân cận chàng xem như muội muội đã thành hoàng phi của người chàng yêu. Đối với chàng đây là sự phản bội đầy đau đớn. Giờ dung nhan như ngọc của chàng đã bị hủy, chàng chẳng có gì để mất nữa. Chàng đau đớn tột cùng quyết giả nữ tìm mọi cách vào cung để trả thù. Nhưng, điều chàng thấy được là ánh mắt như liễu úa tàn đông của người chàng thương, là sự tiều tùy, hốc hác đến đau lòng của người thương chàng. Chàng hận ai đây, trả thù ai bây giờ? Chàng lặng nhìn cô gái nhỏ nhắn yêu chàng đến ngây dại. Nàng biết là không thể, là đau đớn, là cô quạnh nhưng nàng vẫn yêu chàng một chút cũng không mong nhận lại. Nàng biết chàng ở đây bên cạnh nàng, biết chàng còn sống bên cạnh nàng, nàng cố gắng nói chuyện với chàng mỗi ngày nhưng chàng chẳng trả lời nàng một câu, cũng như chẳng bao giờ đáp lại tình cảm nàng theo cách nàng muốn. Hoàng Thượng đối với nàng cũng chẳng qua chỉ là sự biết ơn, sự bấu víu, sự chăm sóc như một ca ca với muội muội. Cuộc đời Hoa Di chẳng phải quá khốn khổ rồi chăng. Đã đến lúc Linh Nhi cho Hoa Di một câu trả lời, trả cho nàng một hạnh phúc thật sự.

Một buổi chiều úa vàng, Linh Nhi rời Thương Hoa Cung với một thanh kiếm đầy máu, Hoa Phi bị ám sát. Nàng đã chết nhưng môi nàng vẫn cười, bàn tay nàng vẫn nắm chặt nhánh hoa cải vàng. Hoàng Cung một lần nữa nổi sóng gió, tràn ngập một màu tang trắng. Hoàng thượng đau đớn vật vã kêu khóc thê lương. Ngài một mình quỳ bên cổ quan tài hoa lệ khóc than. Nàng nằm ngủ bên trong như một đại mỹ nhân khuynh thành. Xung quanh nàng rải đầy hoa cải vàng, loài hoa mà người nàng yêu thích nhất. Một ngày một đêm trôi qua, Hoàng thượng vẫn quỳ ở đó nhưng ngài chẳng thể khóc thêm được nữa. Người ngài yêu đã chết, người ngài có thể dựa vào cả đời cũng đã chết. Ngài còn lại gì sau bao tháng ngày đau khổ? Hoàng cung lạnh lùng, ngai vàng lạnh lùng, hai tiếng hoàng thượng cũng lạnh lùng.

Kẻ ám sát đã đứng sau lưng Hoàng Thượng từ rất lâu nhưng chẳng thể ra tay. Hoàng thượng đã biết nhưng vẫn im lặng. Nếu ngài không phải là một quân vương cao cao tại thượng thì ngài đã cầu xin hắn gϊếŧ ngài rồi. Sao ngài chẳng nhận ra kẻ đứng đằng sau là Linh nhi? Sao ngài không hỏi suốt hai năm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài không ôm lấy người thương vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong, nói yêu người cho vơi bớt nỗi đau trong lòng. Ngài quỳ mãi nơi đó làm gì?

– Ngươi hận ta lắm đúng không?

Cuối cùng Hoàng Thượng cũng nói chuyện với Linh Nhi nhưng sao lại là oán trách?

– Ngươi hận ta vì ta yêu muội ấy đúng không. Ngươi hận ta đến thế sao không gϊếŧ ta mà lại gϊếŧ muội ấy. Muội ấy chẳng có tội gì cả. Không, muội ấy đã mang một trọng tội, đó là yêu ngươi.

Linh Nhi vẫn im lặng, bàn tay chàng càng lúc càng siết mạnh thanh kiếm đã từng nhuốm đầy máu của Hoa phi. Những lời Hoàng Thượng nói là dối trá, nếu Hoàng Thượng yêu Hoa Di sao vẫn chưa một lần sủng hạnh nàng hay là vì nàng không chấp nhận. Phải rồi là vì Hoa Di chưa từng thôi yêu Linh Nhi.

– Thời gian ta vui vẻ nhất chính là ở bên cạnh ngươi. Thời gian ta đau khổ nhất, khó khăn nhất chính là ở bên muội ấy. Muội ấy âm thầm chia sớt cùng ta, an ủi ta, giúp đỡ ta. Khi mà ta sẵn sàng yêu muội ấy, mang hạnh phúc bên muội ấy thì muội ấy lại chết. Ngươi gϊếŧ muội ấy rồi sao không gϊếŧ luôn ta đi.

Hoàng thượng nói trong đau đớn tột cùng. Lời chàng như oán trách, như cầu xin, như khıêυ khí©h. Sao Linh Nhi lại không cho Hoàng Thượng toại nguyện cơ chứ. Trong sự im lặng, lạnh lẽo của đêm đen, người ta nghe rõ tiếng mũi kiếm xuyên qua l*иg ngực, tiếng cười của Hoàng Thượng, tiếng giọt nước mắt rơi của kẻ sát nhân. Nước mắt hòa cùng máu, nụ cười hòa với nỗi đau. Linh Nhi ôm lấy Hoàng Thượng từ phía sau thì thầm vào tai Ngài những điều chàng cất giấu:

– Đệ không gϊếŧ Hoa Di, là muội ấy lấy cái chết để hai ta được ở bên nhau. Nhưng tại sao ca lại ép đệ, ép đệ đi đến bước đường này. Ca biết đệ yêu ca nhiều như thế nào mà. Sao ca lại nói với đệ rằng ca yêu người khác? Sao lại vì người khác mà đau khổ, mà oán trách đệ, mà cầu xin đệ một cái chết. Đệ sẽ tác thành cho hai người bên nhau. Nhưng ca biết không, nhát kiếm xuyên qua trái tim ca là nhát kiếm xuyên qua cuộc đời đệ, mãi mãi đau đớn, mãi mãi không thể tha thứ cho chính mình.

Hoàng thượng khẽ cười, ngài ngã đầu lên vai Linh Nhi thì thầm:

– Cảm ơn đệ đã thành toàn tâm nguyện của ta. Ta chưa làm được gì cho muội ấy, giờ chỉ có thể bầu bạn cùng muội ấy ở chốn hư không. Nhưng ta luôn muốn đệ biết một điều rằng dẫu ta có cố gắng yêu muội ấy nhiều như thế nào cũng không bằng một chút ta dành cho đệ.

Hoàng cung lại thêm một màu tang. Hoàng thượng bị ám sát, tên sát nhân đã cắt cổ tự vẫn.

* * *

Đêm tối mờ mịt, trong căn nhà nhỏ ven hồ, bên ngọn đèn heo hắt, có một nam nhân đang ngồi nhâm nhi tách trà ngâm đôi ba câu thơ. Bên bàn trang điểm một nữ nhân đang chải tóc cho một nam nhân tuyệt sắc. Nam nhân khẽ cất giọng hát ngọt ngào.

(Hết đoản: Cùng yêu một nam nhân)
« Chương TrướcChương Tiếp »