Chương 3: Cùng Yêu Một Nam Nhân - 3

– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế..

Tiếng quần thần hô vang dưới điện ngọc.

Hôm nay Thương ca chính thức trở thành vua. Bên cạnh ca là vị hoàng hậu uy nghi, mẫu mực. Tôi lặng lẽ quay về phòng nhìn bốn bức tường trống vắng. Tôi chọn cho mình một con đường đi riêng, con đường mà đáng ra tôi đã đi hai năm trước. Nha hoàn của hoàng thượng mang đến cho tôi một ly rượu thưởng. Tôi nhìn ly rượu trên bàn mỉm cười rồi nâng ly uống cạn. Tôi nằm trên chiếc giường hoa lệ, chuẩn bị cho giấc ngủ thiên thu của chính mình.

Trong cơn đau đớn tôi nghe đâu đó có tiếng người la hét, tiếng bước chân dồn dập, tiếng quát tháo, tiếng tạ tội. Toàn thân tôi đớn đau, rã rời, chẳng còn chút sức lực nào. Tôi muốn mở mắt ra nhìn nhưng không thể. Tôi chỉ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn, giọng nói khẩn khoản của ai đó:

– Ở lại với ta Hoa Di. Muội đừng chết, đừng bỏ lại ta. Muội đã hứa ở bên cạnh ta sao giờ muội lại nuốt lời. Ta cầu xin muội hãy ở lại bên cạnh ta. Ta cầu xin muội mà.

Là giọng của Thương ca. Thương ca đang khóc sao? Tôi dùng hết sức mình để mở mắt ra, nhưng xung quanh tôi chỉ là một màu đen. Tôi chẳng thấy gì cả. Tôi sợ hãi siết chặt bàn tay Thương ca. Thương ca vội đỡ tôi ngồi dậy dựa vào người ca:

– Hoa Di muội tỉnh rồi. Muội làm ta sợ quá.

– Hoàng Thượng – tôi thều thào, cổ họng tôi bỏng rát và đau đớn.

– Làm ơn gọi ta là Thương ca.

– Thương ca, sao ca không thắp đèn?

Trong phút chốc cả không gian trở nên yên lặng đến đáng sợ. Tôi cảm nhận được vòng tay Thương ca siết chặt lấy người tôi.

– Hoa Di, muội đừng lo. Ta hứa sẽ chữa khỏi cho muội.

Thương ca lại bật khóc trên vai tôi.

Tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy gì nữa. Tôi đi một vòng qua quỷ môn quan, Diêm Vương không nhận tôi chỉ giữ lại đôi mắt của tôi. Thật bi hài!

Tôi nằm trên giường mở to đôi mắt nhìn bàn tay đang xòe trước mắt mình. Tôi chỉ thấy một màu tối tăm. Tôi chợt nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó. Tôi ngồi dậy, nhoài người ra khỏi giường:

– Thương ca phải không?

Trả lời câu hỏi của tôi chỉ là sự im lặng. Tiếng bước chân càng lúc càng gần tôi hơn.

– Ai đó?

Tôi hỏi lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời. Tiếng bước chân dừng lại. Người đó ngồi xuống giường, bên cạnh tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở người đối diện. Tôi ngồi hẳn dậy, đưa đôi tay về phía trước cố gắng chạm vào gương mặt người đó. Một bàn tay mềm mại đến lạ nắm lấy tay tôi đặt lên gương mặt. Tôi dùng cả hai tay mầm mò từng ngóc ngách, những vết sẹo chằng chịt trên gương mặt đó.

– Thật ra ngươi là ai? Sao không trả lời ta?

Vẫn không có âm thanh trả lời. Bàn tay tôi dừng lại nơi bờ môi mềm mỏng, nó thật dịu dàng. Là chàng thật sao? Dù không nhìn thấy nhưng chẳng thể nào nhầm lẫn được, chính là chàng, Triệu Tiểu Linh. Gương mặt mỹ nam của chàng đã bị những kẻ cầm thú kia hủy hoại. Nhưng chàng đã chết rồi cơ mà? Hai năm trước chính tay tôi đã chôn cất thi thể của chàng dưới lòng đất lạnh rồi mà. Hay là tôi đã nhầm thi thể của chàng với ai khác? Làm sao tôi có thể không nhận ra chàng được chứ. Tôi khóc lóc ôm lấy chàng. Hỏi chàng biết bao điều nhưng chàng chẳng nói với tôi dù chỉ một lời. Chàng chỉ khẽ ôm lấy tôi, hôn lên đôi mắt đã mù lòa của tôi.

Từ hôm đó chàng ở lại cạnh tôi, chăm sóc cho tôi. Tôi nhớ lúc chàng mới mang tôi về cũng chăm sóc tôi như thế này. Lúc đó tôi bị thương rất nặng, mang lòng yêu chàng cũng rất nặng. Tôi yêu cái nét đẹp mỹ miều của chàng. Giờ đây thương tích của tôi đã bình phục chỉ là không còn nhìn thấy chàng nữa. Tôi vẫn yêu chàng sâu nặng. Tôi yêu sự dịu dàng của chàng. Nhưng tại sao chàng chẳng nói với tôi một lời.

Thương ca vẫn đến thăm tôi mỗi ngày. Những lúc Thương ca xuất hiện là chàng đâu mất. Thật kì lạ. Thương ca cũng rất kì lạ. Mỗi lần tôi nhắc về chàng, Thương Ca đều nói sang chủ đề khác. Nếu tôi vẫn cố nói Thương ca sẽ tức giận bỏ về. Nhưng rồi hôm sau Thương ca lại đến thăm tôi. Chúng tôi nói với nhau nhiều chuyện chỉ có chuyện của chàng là không nói được. Tôi thầm hỏi Thương ca đã gặp chàng chưa? Tôi hỏi chàng thì chàng vẫn im lặng. Tôi cũng chẳng dám hỏi Thương ca.

Tôi chẳng biết chàng đã ở cạnh tôi bao lâu rồi tôi chỉ biết đó là thời gian thật vui vẻ nhưng niềm vui ấy không hề trọn vẹn bởi chàng và Thương ca vẫn chưa gặp nhau, chưa nói cho nhau nghe những nhớ thương của hai người, vẫn chưa tương phùng. Thương ca vẫn không cho tôi nhắc đến chàng, vẫn mang nỗi buồn đến thăm tôi mỗi ngày. Tôi luôn nói với chàng rằng Thương ca vẫn nhớ thương chàng, rằng Thương Ca sẽ chẳng để tâm đến những vết sẹo trên gương mặt chàng nhưng chàng chỉ im lặng, chẳng nói với tôi một lời. Hai người muốn hành hạ nhau đến bao giờ, hành hạ tôi đến bao giờ.

Tiểu Thúy nghe Hoa Phi kể tới đây khẽ đưa mắt nhìn nha hoàn câm xấu xí đang ngồi pha trà. Tiểu Thúy không hiểu tại sao Hoa Phi lại kể cho nàng nghe chuyện này, một chút giấu diếm cũng không có. Tuy Tiểu Thúy đã hầu hạ Hoa Phi nhiều năm nhưng chưa bao giờ Hoa Phi nói với nàng bất kì chuyện gì thầm kín trong lòng. Hôm nay lại mang ra kể hết một lượt cứ như thể là lời cuối cùng vậy.