Chương 1: Cùng Yêu Một Nam Nhân - 1
Lần đầu tôi gặp chàng, tôi đã yêu cái nét đẹp như hoa như nguyệt của chàng. Gương mặt xinh đẹp của chàng lúc nào cũng thoáng buồn, đôi mắt chàng như nước hồ thu long lanh lúc nào cũng đông đầy nước, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng của chàng rất ít khi hé cười. Tôi thích nhất là chải tóc cho chàng, mái tóc đen dài óng ả. Tôi muốn được ôm cái eo nho nhỏ của chàng, nắm bàn tay mềm mại của chàng, xoa đôi má cao cao mang chút kiêu hãnh của chàng. Tôi yêu chàng. Nhưng tôi chỉ là một nha hoàn bị chủ nhân đánh đến thừa sống thiếu chết được chàng rũ lòng thương mà mang về chữa trị, giữ lại bên mình để sớm hôm có người bầu bạn. Tôi có quyền gì mà đòi hỏi ở chàng một tình yêu cơ chứ. Mà tôi cũng chẳng muốn điều đó bởi với tôi chỉ cần được ở bên chàng là đủ.
Một ngày tôi thấy chàng khóc trong vòng tay của một nam nhân khác. Tôi chợt nhận ra tình yêu của tôi là vô vọng. Tôi thầm khóc, thầm oán trách cao xanh, thầm oán giận chính mình sao lại phải lòng chàng sâu nặng như thế này. Tôi từng nghĩ rằng tôi sẽ rời xa chàng nhưng chỉ vừa nghĩ đến thế thôi tôi đã chẳng thể nào thở nổi. Đôi khi tôi cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của nam nhân kia. Hắn làm tôi ghê tởm. Nhưng mỗi khi tôi nhìn thấy chàng buồn bã ngồi ủ dột bởi nam nhân kia hẹn mà không tới, những lúc chàng thầm khóc vì trót nặng lời oán trách hay nói vài câu vô tình làm người thương hờn giận, tôi lại đau lòng. Chỉ cần nam nhân kia đến, mọi u buồn chàng mang đều biến mất, nụ cười lại rạng rỡ trên đôi môi của chàng. Nhìn chàng mỉm cười bên nam nhân khác lòng tôi đau lắm. Nhưng nỗi đau này nhẹ nhàng hơn và mang chút bình yên bởi lúc này đây chỉ có mình tôi đau khổ còn chàng thì được vui vẻ. Tôi bắt đầu cầu nguyện cho tình yêu của chàng và nam nhân kia được vững vàng, hạnh phúc. Tôi vì chàng vui vẻ mà nở nụ cười, vì chàng đau khổ mà xót xa. Với tôi được ở bên cạnh chàng, chăm sóc cho chàng là đủ.
Cứ ngỡ cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua trong hạnh phúc. Ai ngờ sống nổi ba đào, giặc ngoại xâm lăng, người thương của chàng phải cầm quân ra biên cương đánh giặc. Ngày người đi chàng khóc thật nhiều. Người hứa nửa năm sẽ về nhưng có cuộc chiến nào có thể kết thúc nhanh như thế. Những cuộc chiến tranh đều kéo dài vài năm, có khi đến vài chục năm. Vậy mà chàng vẫn tin, tin lời người hứa nửa năm sẽ quay về sum họp. Để rồi chàng đếm từng ngày, ngóng đợi từng ngày. Chàng chọn một khúc vải đẹp, may một bộ y phục mới để đợi người thương về chỉ là chẳng biết bao giờ người về. Tôi muốn nói với chàng đừng đợi chờ như thế, bởi càng ngóng trông ngày người về càng xa xôi. Nhưng tôi không muốn dập tắt niềm vui trong nỗi nhớ thương của chàng. Tôi thầm nghĩ chàng thật ngốc. Tôi lại tự cười với chính mình tôi còn ngốc hơn. Tôi cùng chàng đếm từng ngày trôi, cùng chàng mong mỏi bóng dáng người chàng thương.
Tôi chẳng nhớ hôm đó là ngày, tháng, năm nào, vào giờ nào. Tôi chỉ nhớ hoa cải ngoài sân đã nở vàng rực rỡ. Người đi cũng đã lâu rồi. Tôi đang chải tóc cho chàng. Chàng đang nói với tôi về nam nhân kia, rằng chàng nhớ người rất nhiều, chàng mong người về nhiều đến chừng nào thì một toán người mặt áo đen xông vào nhà. Chúng điên cuồng như những con dã thú khát máu. Chúng bắt tôi, giữ chặt tôi, buộc tôi phải nhìn thấy cảnh đau lòng nhất. Từng nhát, từng nhát kiếm chém qua cơ thể chàng là từng nhát, từng nhát kiếm chém qua cơ thể tôi, trái tim tôi. Tiếng chàng khóc, tiếng chàng kêu rào, tiếng chàng gọi tên là người, là ngàn vạn mũi kiếm xoáy vào tim tôi. Bọn chúng chỉ bỏ đi khi cơ thể mỏng manh của chàng đã chằng chịt những vết kiếm, khi chắc rằng chàng đã chết vì đau đớn. Tôi ôm lấy chàng òa khóc. Tiếng khóc của tôi chẳng ai nghe, cũng không thể thấu đến cao xanh. Tôi chỉ muốn một kiếm gϊếŧ chết chính mình. Tôi muốn ích kỉ sống cho mình, nhưng tôi không thể bởi tôi yêu chàng hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này. Tôi phải cố gắng, cố gắng sống để đợi người chàng thương trở về, nói với người những lời chàng đã nói trước lúc chết.
Tôi bán hết gia tài của chàng, gia tài mà chàng cho tôi làm của hồi môn. Tôi mua cho chàng một cổ quang, đặt vào cạnh thi thể chàng là ngàn vạn bông hoa cải vàng mà chàng yêu thích. Tôi như kẻ vô hồn nhìn chàng nằm im lặng trong cổ quan, gương mặt chằng chịt những nhát kiếm vô tình. Người ta tàn nhẫn hủy hoại khuôn mặt của chàng, cướp đi mạng sống của chàng, tước đoạt linh hồn tôi. Họ nói rằng họ vì hạnh phúc của nam nhân kia mà làm thế. Nhưng họ đâu biết rằng họ vừa tạo ra một bi kịch não nùng. Tôi mang trái tim mình chôn cất cùng cổ quang của chàng xuống mấy tầng đất lạnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương