Quyển 2 - Chương 5

Đêm khuya, trong phòng tắm.

Sau khi tắm rửa và sấy khô tóc xong, Lục Mạn Mạn dùng ý nghĩ mở cửa hàng ra, chọn lựa một hồi lâu, nàng chọn một mặt nạ dưỡng da trị giá 200 tích phân, lấy ra xem thấy được được hai miếng.

Mặc dù các sản phẩm trong cửa hàng tổng hợp này có hiệu quá đáng kinh ngạc nhưng giá cả cũng cao đến kinh người.

Ở thế giới ban đầu, Lục Mạn Mạn vốn là người yêu thích mỹ phẩm và chăm sóc da nên trong bụng cảm thấy hơi ngứa ngáy, nhưng khổ nỗi nhìn số dư còn lại, nàng chỉ có thể lưu luyến miễn cưỡng đóng cửa hàng tổng hợp lại.

Xem ra phải cố gắng thân cận với đối tượng công lược mới kiếm được tích phân để thỏa mãn sở thích mua sắm của bản thân mới được. Lục Mạn Mạn ủ rũ suy nghĩ trong khi đắp mặt nạ.

Sau đó, Lục Mạn Mạn lại chăm chỉ thoa tinh dầu dưỡng tóc, nhỏ thuốc nhỏ mắt và thoa sữa dưỡng thể lên khắp người, chạm vào làn da non mịn trơn bóng trên xương quai xanh của nàng, Lục Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương.

Thiếu nữ trong gương vừa mềm yếu lại trong sáng ngây thơ, mái tóc dày dài ngang lưng mượt mà như rong biển, toàn thân da thịt trắng nõn mịn màng, đặc biệt là trên da mặt, trắng mịn trong suốt không nhìn thấy lỗ chân lông. Đôi mắt xinh đẹp trong veo như ngọc lưu ly, ánh mắt lúc di chuyển như minh châu tỏa sáng rực rỡ.

Lục Mạn Mạn nhìn thiếu nữ thay đổi đáng kinh ngạc trong gương, nàng nhấn vào hệ thống xem cửa hàng, sau đó lại nhìn 100 giá trị công lược nàng lấy được khi gặp Kiều Vũ trước đó.

Sau khi đã mặc quần áo cẩn thận, nàng lại thay một bộ váy ngủ màu trắng thanh thuần, Lục Mạn Mạn quyết định xuống lầu thử vận may của mình xem có thể lấy thêm ít " Lông dê" từ " Con dê" Kiều Vũ này không.

*

Khi đi tới ngã rẽ ở cầu thang tầng hai, Lục Mạn Mạn nghe thấy tiếng kêu nũng nịu của một người phụ nữ phát ra từ căn phòng cuối ở phía đông.

Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng phát ra âm thanh đó, cánh cửa không đóng chặt để lại một khe hở nhỏ, Lục Mạn Mạn thông qua khe hở đó cẩn thận nhìn vào bên trong.

Ngay phía trước hướng về phía cửa phòng có một cái bàn làm việc, ngồi sau bàn làm việc là anh rể Kiều Vũ của nàng. Bộ âu phục màu xanh đậm hắn mặc lúc vừa mới về đã được thay ra, bây giờ trên người hắn đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám.

Mà đứng bên cạnh hắn là một người phụ nữ mặc váy ngủ tơ lụa hai dây xuyên thấu vằn da báo, chính là chị gái Lục Đình của nàng. Lúc này dây váy ngủ trên người Lục Đình đã tuột đến khuỷu tay, hai bầu vυ" trước ngực đã hoàn toàn lộ ra.

Cô ta ôm bầu ngực của mình, đưa đầṳ ѵú tới đôi môi mỏng của Kiều Vũ, uốn éo cầu xin nói: " Ông xã, anh hôn nó đi, hai tháng rồi không được làʍ t̠ìиɦ, vυ" của Đình Đình nhớ anh, muốn anh hôn nó một cái."

Kiều Vũ không biết phải làm sao, chỉ đành nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng ra ngậm lấy đầṳ ѵú đang đưa đến miệng mình, sau đó đưa ngón tay thon dài của hắn lên xoa nắn một bên vυ" còn lại, trên bàn tay phải mảnh khảnh nổi rõ lên mấy đường gân xanh, không ngừng xoa nắn bầu ngực đầy đặn.