Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tập Quen Với Những Ngày Không Anh

Chương 7: Tập quên anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi đang làm mọi việc một mình. Tôi đang tập quên đi sự tồn tại của một người đã từng là của tôi để tự mình làm tất cả mọi thứ.

"Reng...Reng...Reng!!"

Giật mình bật dậy, vươn tay tắt chiếc đồng hồ báo thức, khẽ dụi mắt, tôi đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Ngáp ngắn ngáp dài, nhìn vào bản thân mình trong gương - một cô nàng đầu bù tóc rối, vẻ mặt ngái ngủ, trông lôi thôi vô cùng - tôi bật cười, bắt đầu chỉnh trang lại bản thân.

Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, tôi chăm sóc da với một ít nước hoa hồng, thoa một lớp kem dưỡng ẩm rồi vào bếp. Bật đèn phòng bếp lên, tôi bắt đầu buổi sáng của mình với một quả trứng gà, hai lát bánh mì và một cốc sữa bò - bữa sáng nhẹ nhàng mà đủ chất.

Hoàn thành bữa sáng tiêu chuẩn, tôi về phòng thay đồ để chuẩn bị đi làm. Tất nhiên, không thể quên đánh một chút son nhẹ nhàng và sử dụng kem chống nắng.

Xong! Một cô nàng tươi sáng và trẻ trung đã trở lại!

Mỉm cười lẩm nhẩm lời bài hát yêu thích, tôi khởi động xe đến công ty.

Giữa trưa, Phong gọi điện thoại cho tôi:

- A lô?

- Nghỉ trưa chưa bảo bối?

- Rồi, tao đang chuẩn bị ăn trưa.

- Đi ăn với tao không?

- Mày mời?

- Ừ, tao mời.

- Ok, mày đang ở đâu?

- Tao đang ngồi trong quán ăn đối diện công ty mày, mày xuống đây đi.

- Được rồi, mày đợi tao 5 phút.

Bước chân vào nhà hàng, tôi ngó nghiêng tìm Phong.

- Đây! Thanh, ở đây này! - Phong vẫy tay với tôi.

Đi về phía Phong, ngồi xuống, tôi hỏi:

- Mày đặt đồ ăn chưa?

- Chưa, menu đây, mày xem thích cái gì thì chọn đi.

- Ừm.

- Cứ chọn thoải mái nhé, tao trả tiền.

Tôi bật cười:

- Tao có lo lắng cái vụ tiền nong ấy đâu, tại chút nữa tao còn phải về công ty làm việc. Ăn nhiều quá trễ giờ làm của tao mất!

- Tao vốn định trả tiền cho mày luôn, mà sao cái giọng điệu đấy là điều đương nhiên của mày nghe ngứa tai thế nhỉ?

- Hì hì, thì bữa này mày mời tao, bữa sau tao mời lại mày, có gì đâu. Bạn bè với nhau cả mà.

- Ấy thế mà tôi chưa ăn được bữa nào của cô từ hôm về nước tới giờ đấy!

- Sau này nhất định sẽ mời mày một bữa tiệc lớn luôn! Mày cứ tin ở tao!

- Chị ơi! - Gọi người phục vụ, tôi nói với cô ấy những món ăn mình đã chọn.

Ăn xong bữa trưa, tôi chuẩn bị trở về công ty.

- Vừa ăn no thì nghỉ ngơi đã nhé, đừng có làm việc ngay, cẩn thận đau bụng đấy! - Phong nói với tôi như thế.

Tôi cười:

- Biết rồi, biết rồi mà, mày cứ làm như tao là trẻ con không bằng.

- Chiều có cần tao đến đón mày không?

- Mày đến đón tao thì xe tao để luôn ở đây hả?

- Thế thôi nhé, mày tự về được đúng không?

- Ừ ừ, tao lớn rồi mà, tao lớn rồi, được chưa? Mày lo cho tao như mẹ tao ý!

- Tao quan tâm mày thôi mà.

- Hì hì, tao ổn, tao ổn mà, hoàn toàn ổn luôn ấy. Tao về công ty đây, mày cũng về đi.

- Ừm...

- Mà tao thấy mày rảnh rỗi lắm nhé, không phải đi làm à?

- Mẹ tao bảo tao cứ chơi cho đã đi rồi hẵng đi làm.

- Thế là mày nghe mẹ mày thật?

- Công ty của nhà tao mà.

- Trời ạ. Thôi thôi, không nói chuyện với mày nữa, tao đi đây. Chào nhé ~

- Bye darling~

- Sến quá nha!!

Tan làm, tôi lên xe trở về nhà. Sắc trời đã chuyển tối, gió thổi mạnh khiến cây cối nghiêng ngả, có vài hạt bụi còn bay vào mắt tôi. Lá cây rụng lả tả, đáp xuống mặt đường, rồi lại bị chiếc xe đi qua vô tình nghiền nát. Có vẻ như là trời sắp mưa rồi.

Tăng tốc xe, cuối cùng tôi cũng về đến nhà trước khi trời mưa.

Xoay người đóng cửa lại, mưa bắt đầu rơi.

Mưa lộp bộp rơi trên mái ngói từng hạt nặng nề nhưng riêng rẽ, chỉ vài giây sau, mưa nặng hạt thêm, mưa thi nhau trút xuống như ông trời đổ nước, chúng rơi xuống mặt đường, chúng đập vào cửa sổ, tạo nên những nhịp gấp gáp và dồn dập. Mưa vẫn cứ rơi, càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng vồn vã như xua đuổi, như gột rửa hết thảy.

Phòng ở tối om om, tôi một mình đứng dựa lưng vào cửa, lẳng lặng nghe câu chuyện của mưa. Tôi đã từng cảm thấy mưa thật lạnh lẽo, mưa như muốn xua đuổi và nhấn chìm tôi, nhưng hôm nay, tôi lại thấy khác. Hôm nay, tôi không bật khóc trong đêm tối khi mưa rơi, và hôm nay, tôi cũng nhận ra một điều kì diệu nữa... Mưa đang rửa trôi đi hết thảy những dơ bẩn. Mưa tồn tại để xóa nhòa đi những kí ức đau thương, để gột sạch hết tất cả những u buồn, chứ không phải để nhấn chìm tôi trong cái quá khứ ấy, không phải để ngăn cách tôi với ánh sáng mặt trời.

Mưa của hôm nay, sao yên bình đến lạ. Dù cho từng hạt, từng hạt vẫn đang vội vã như tranh giành nhau để được rơi xuống, dù cho cơn gió kia có đập vào cửa sổ như đang cáu giận điều gì...

Mưa không làm tôi thấy buồn như trong những ngày cũ nữa, mưa không làm tôi khóc như đã từng nữa...

Tôi không còn nhớ đến người ấy nhiều như trước nữa, và tôi cũng đã không dễ dàng khóc như tôi của ngày hôm qua nữa rồi...
« Chương TrướcChương Tiếp »