Chương 3: Không yêu

Không đúng.

Không nên là dáng vẻ này.

Cô không thể hiểu được sao mình đã xuất viện, muốn hỏi thiếu niên đi đâu rồi. Không nghĩ rằng Phó Thận mặt âm trầm, hung hăng hôn xuống môi cô.

“Tất nhiên là về nhà.” Anh nói

Di động của cô bị rơi hỏng, Phó Thận thay cho cô một chiếc mới. Cô phát hiện thời gian Phó Thận ở bên cạnh cô càng ngày càng nhiều, quả thực một bước cũng không rời.

Trong lòng cô là cảm xúc nói không rõ, tuy rằng cô đã buông, nhưng dù sao cũng là tình cảm chín năm, sao có thể nhanh chóng rút ra.

Rốt cuộc cô lấy hết can đảm nói muốn chia tay, lại nghe thấy Phó Thận đưa ra yêu cầu ở chung.

“Ở, ở chung?”

Phó Thận ôm chặt cô vào trong ngực, khẽ hôn bên tai cô, “Đúng vậy, chuẩn bị để chúng ta kết hôn.”

“Kết hôn?”

“Chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, tình cảm cũng ổn định, là thời điểm nên kết hôn.”

Sắc mặt cô cổ quái.

Tình cảm ổn định?

Cô nhận thấy được cơ thể nóng rực của người đàn ông ở phía sau, chỗ cổ là hơi thở ướt nóng. Cô rốt cuộc nhịn không được đẩy anh ra, nhìn thấy đôi mắt anh đỏ bừng, tràn đầy **.

Cô cách anh xa xa mà nhìn, đầy mặt đề phòng.

Rung động cùng tình yêu ở đáy lòng cô theo sự chờ đợi dài lâu đã chậm rãi bị tra tấn, cho dù hai người có yêu đương, nhưng vẫn nhìn thấy khung cảnh làm cô đau lòng kia, có lẽ trước nay anh đều không thay đổi.

Vì sao anh sẽ đồng ý ở bên cô?

Thấy cô đáng thương?

Đồng tình với cô?

Hay là ở trong mắt anh, chín năm truy tìm cùng yêu say đắm của cô, anh như có như không lùi bước, chính là tình cảm ổn định?

Có lẽ cô sẽ còn một tia nhớ tàn lưu đối với anh, nhưng vào lúc tuyết lớn đổ ập xuống kia thì tất cả si mê đã chặt đứt ở nơi đó.

Vẻ mặt Tông Đình phức tạp nhìn anh, sau một lúc lâu, cô nói: “Phó Thận, chúng ta chia tay đi.”

Mặt Phó Thận âm trầm, đi từng bước một về phía cô.

Tông Đình theo bản năng hơi lui về phía sau.

Phó Thận nhẹ nâng cằm cô, hơi nóng truyền sang, anh ở bên tai cô thấp giọng nỉ non, giống như đang kể ra tình yêu vô hạn: “Đình đình, em đã mệt. Những lời này anh có thể coi như không nghe thấy, quay về nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ kết hôn.”

Tông Đình đẩy anh ra, trong mắt lần đầu không có tình yêu, mang theo vài phần bực bội cùng sợ hãi, “Phó Thận, em đang nghiêm túc. Em đuổi theo anh nhiều năm như vậy, từ khi mười sáu tuổi cho đến bây giờ, đã qua suốt chín năm. Nếu anh yêu em, hà tất phải để em đợi chín năm. Chúng ta dù cho có ở bên nhau, nhưng anh có đặt em ở trong lòng không? Anh đối với em như gần như xa, sau lưng lại dây dưa không rõ với những người phụ nữ khác.”

Cô dừng lại, nhìn đôi mắt anh, gằn từng chữ một nói: “Anh yêu em sao?”

Trong lòng Phó Thận như bị người hung hăng nắm, anh có chút vô thố, muốn chạm vào cô, lại bị cô tránh đi.

“Anh…”

Tông Đình nhìn vẻ mê mang trên mặt anh, nhẹ cười, như rốt cuộc đã dỡ được xuống gánh nặng hồi lâu.

“Anh xem, anh cũng không trả lời được. Vì sao muốn kết hôn với em? Em đã lãng phí chín năm ở trên người anh, không muốn tiếp tục lãng phí nữa.”

Nói xong, cô quay đầu rời đi.

Phó Thận phục hồi tinh thần lại, đáy mắt một lần nữa bị âm trầm thay thế. Anh bắt lấy tay cô, giam cầm cô ở trong ngực.

Không thể để cô rời đi.

Trong lòng anh vô cùng khủng hoảng, luôn cảm giác cô từ đây sẽ không hề quay đầu lại.

Anh nhìn vào đôi mắt cô, bên trong đã không còn ý cười cùng yêu say đắm, tràn đầy lạnh băng cùng chán ghét.

Xin em.

Xin em đừng nhìn anh như vậy, xin em hãy yêu anh như trước kia, xin em hãy ở bên anh.

Tông Đình mở to mắt, đầu choáng váng hôn mê. Cô sửng sốt một lát, phát hiện đây căn bản không phải phòng của mình. Cô cúi đầu nhìn áo ngủ mình đang mặc, sắc mặt tái nhợt.

Đây cũng không phải là áo ngủ của cô.

Đây là đâu?

Cửa mở ra, một người đàn ông trần thân trên đi vào, bên hông anh vây quanh khăn tắm, cơ bụng rõ ràng. Tóc hơi ướt, giọt nước theo cổ lưu lại, rơi vào khăn tắm.

Mặt cô ửng đỏ, dời ánh mắt đi.

“Đây là đâu? Anh đang làm gì?”

Phó Thận ngồi xuống bên cạnh cô, xoa đầu vai trắng nõn của cô, “Đây là nhà của chúng ta, chúng ta đang nghỉ phép.”

Tông Đình không thể tin được: “Anh điên rồi sao?”

Phó Thận làm lơ lời nói của cô, tiếp tục nói: “Váy cưới đã chuẩn bị xong, là nhà thiết kế em thích nhất.”

Tông Đình đẩy bàn tay anh đang tiếp tục đi xuống, bảo trì khoảng cách với anh.

“Anh đang nói gì? Chúng ta đã chia tay.”

Sắc mặt Phó Thận thay đổi, anh cúi đầu hung hăng hôn lấy môi cô.

Tông Đình cảm thấy khó hô hấp, cô nhận thấy được thân thể anh đang thay đổi, bắt lấy tay anh đang làm loạn ở sau lưng cô, dùng sức muốn đẩy anh ra.

Cô mạnh mẽ đẩy anh ra, thở gấp.

Phó Thận lau khóe môi, cười dịu dàng: “Ngoan, lát nữa anh sẽ cho người mang váy cưới tới.”

Tông Đình dị thường bình tĩnh, “Em phải về nhà.”

Anh xoa gương mặt cô, cười nói: “Nơi này chính là nhà của em, anh là chồng của em.”

Tông Đình im lặng, mạnh mẽ đánh bay tay anh. Không nói một lời xuống giường, tay run nhè nhẹ, muốn nhanh chóng rời đi.

Cô phát hiện người sau lưng vẫn không nhúc nhích, trong lòng hiện lên một tia sợ hãi.

Cô vội vàng đi xuống lầu, bước nhanh đi đến cửa.

Cửa đã bị khóa lại, dù thế nào cũng không mở ra được.

“Anh nói, đây là nhà của em. Sau này chỉ có anh ở bên cạnh em.”

Cô bỗng nhiên xoay người, nhìn người đàn ông mang vẻ mặt âm trầm ở phía sau.

Anh điên rồi sao?

Tông Đình cảm thấy Phó Thận đúng là điên rồi, anh một bước không rời ngốc ở bên cạnh cô. Trong phòng này chỉ có hai người bọn họ, không có internet, cũng không có điện thoại.

Ban đêm Phó Thận không màng phản đối của Tông Đình, gắt gao ôm cô.

Cô cảm thấy Phó Thận nếu không điên, vậy chính là cô sắp bị ép điên rồi.

Cô cũng từng trộm đi, cũng từng tìm quanh biệt thự vài lần, muốn tìm ra vật có thể liên hệ với bên ngoài.

Nhưng luôn thất bại.

Phó Thận ở bên tai cô thấp giọng nói: “Bảo bối, ở lại bên cạnh anh.”

Mặt ngoài cô ngoan đi không ít, nhưng cô luôn ngầm cân nhắc mới có thể đi ra ngoài. Cô lại biến thành cô gái trước kia trong mắt chỉ có một mình anh, không hề kháng cự anh hôn môi cùng ôm. Có đôi khi ban đêm còn sẽ chủ động súc ở trong lòng anh.

Phó Thận dần dần buông lỏng cảnh giác, có đôi khi còn sẽ đưa cô cùng nhau đi ra ngoài, chỉ là bên người cô tất cả đều là vệ sĩ, không có một cơ hội có thể bỏ trốn.

Cô quấn lấy Phó Thận, mềm giọng nói muốn gặp ba mẹ.

Phó Thận đưa cô cùng nhau quay về, chỉ là tay nắm chặt lấy tay cô, sợ cô rời đi.

Ba mẹ thấy vẻ mặt mềm mại của cô, đầy mặt đều dáng vẻ hạnh phúc cũng dần dần lộ ra tươi cười với anh, bọn họ giả ý oán giận cô chỉ lo đi ra ngoài nghỉ phép với bạn trai mà quên mất họ.

Lòng Tông Đình trầm xuống, trên mặt cười càng thêm xán lạn.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của anh trai, không tiếng động phun ra mấy chữ.

Cô vừa lòng nhìn sắc mặt anh trai thay đổi, nắm tay nắm chặt.

Sau khi về đến nhà, anh ở trên giường ôm chặt cô vào trong lòng ngực, không ngừng nỉ non bên tai cô: “Anh yêu em, đừng rời khỏi anh.”

Tim cô run rẩy, nhắm mắt lại.

Cô được anh trai cứu ra, đi theo đến còn có thiếu niên kia.

Anh trai muốn đánh anh, cô ngăn lại, nhìn đôi mắt đỏ bừng của anh, cô quay đầu, nói: “Được rồi anh trai, em không yêu anh ta. Anh ta… Anh ta không hề tổn thương em, về sau, về sau sẽ không gặp lại nữa.”

Phó Thận nhìn bóng dáng rời đi của cô, đôi mắt đỏ tươi, muốn tránh thoát người đang giữ chặt ở bên cạnh.

Cô không hề quay đầu lại.

Không.

Cầu xin em ở lại.

Anh nhìn thấy thiếu niên kia quay đầu nhìn anh cười, sửng sốt, trong lòng dần rõ ràng.

Phó Thận cắn chặt răng.

Thiếu niên kia giống anh.

Anh dùng sức tránh thoát khỏi trói buộc, lái xe điên cuồng đuổi về phía trước.

Anh muốn nói cho Đình Đình, không nên ở bên cạnh thiếu niên kia.

Anh còn muốn nói với cô, anh thật sự yêu cô.

Anh sai rồi, anh nên nói những lời này sớm hơn, có lẽ từ lúc bắt đầu, anh cũng đã thích cô.

Chỉ là anh sợ cô rời đi, cho nên tình nguyện không nói, cũng muốn nhìn cô vây quanh ở bên cạnh mình.

Một chiếc xe ở phía trước đột nhiên chuyển hướng, anh cuống quít xoay tay lái, nhưng không thể tránh mà đâm sang một bên.

Anh thở hổn hển, tay sờ lên trán, chạm được chất lỏng sền sệt.

Anh đột nhiên cười, nước mắt lại dâng lên.

Nếu tất cả được quay lại, thật tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Play cầm tù: √

Nam chính không chết, còn có phiên ngoại.

【 Chú ý 】 Cầm tù là trái pháp luật!!! Vui vẻ trong thế giới giả tưởng thì được! Thế giới của mọi người nếu gặp phải thì nhất định nên báo cảnh sát!