Chương 2

Mac Winston là nhà leo núi người Pháp năm nay đã 32 tuổi, đây là lần thứ ba anh chinh phục đỉnh Everest nóc nhà của thế giới, hai lần trước mọi chuyện đều rất thuận lợi nhưng lần này có vẻ nữ thần may mắn đã quên anh.

Đoàn của Mac khi leo đến độ cao hơn 6 nghìn mét thì gặp phải bão tuyết, họ không có cách nào khác phải tìm nơi trú ẩn nhưng đã hơn một tuần bão tuyết vẫn không có dấu hiệu nhỏ xuống.

Oxi dự trữ của họ đã sắp cạn kiệt, Mac là phó đoàn anh ấy phải có trách nhiệm với mọi người nên đã nhường bình oxi của mình cho người khác.

Ở Everest họ không thể cầu cứu bất kì ai, nếu gặp phải sự cố họ chỉ có con đường chết, Mac đã từng chứng kiến rất nhiều cái xác đông lạnh bị bỏ lại nơi đây.

Anh không muốn mình bị biến thành trong một số họ, anh mạo nguy hiểm muốn tìm xem có đoàn leo núi nào khác không để mượn được một vài bình oxi?

Ít nhất họ có đủ oxi để quay trở xuống, trong thời tiết khắc nghiệt này chỉ có thể trở về mặt đất không có lựa chọn nào khác.

Nhưng do bão tuyết che khuất tầm nhìn Mac bị lạc, anh trốn vào một hóc đá, trước ranh giới giữa sự sống và cái chết Mac cầu mong chúa hãy phù hộ để anh có thể sống.

Có thể là anh sắp chết nên anh ước mình có thể đang ở trong siêu thị ấm áp với máy sưởi, có đầy đủ thức ăn và nước uống, anh có thể mua tất cả chúng để cứu đồng đội cũng đang gặp nguy hiểm.

Mac gặp ảo giác có thể là chúa sắp đến đón anh nên trước mặt anh thấy được một màn hình giả lập, là một trang web của một siêu thị, chỉ có một thanh tìm kiếm và bên dưới có chú thích:

“Hãy gõ vào bên trên món đồ mà bạn muốn. Chúng tôi có những món hàng mà bạn cần.”

Mac lạnh run đánh chữ tìm kiếm bình trợ thở thế mà có, anh biết mình đang điên nhưng nó là hy vọng cuối cùng của anh.

Mac lựa chọn món hàng mình muốn mua và bấm đặt hàng, trước khi ngất anh nhớ là anh thấy dòng chữ đặt hàng thành công.

Chưa đầy mười phút sau Mac tỉnh cả người ấm áp và anh đang thở oxi bên cạnh còn đứng một người không là một con thỏ với dụng cụ trượt tuyết.

“Oh, shit.” Mac nhịn không được chửi thầm, chuyện gì đang xảy ra, anh chết rồi sao?

“Oh, quý khách đã tỉnh, may mắn quý khách không sao nếu không chuyến này tôi phải về tay trắng rồi. Nếu quý khách đã tỉnh thì xin mời kiểm tra đơn hàng và ký nhận, một bình trợ thở T8000, số tiền đã được thanh toán trước đó.”

Thỏ Bí vui vẻ khi thấy Mac tỉnh.

Mac còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị con thỏ nhảy cà tưng cà tưng dọa đến sắp hôn mê, may mắn là trái tim anh tốt, và có tinh thần tiếp nhận cao.

Sau khi lấy lại bình tĩnh và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mac lại tiếp tục chửi thề, Thỏ Bí phải mất gần 30 phút để giải thích cho Mac hiểu.

Nhìn màn hình vẫn còn đang xuất hiện trước mặt, Mac cắn răng bắt đầu đặt hàng lần này anh đặt một hơi hơn 40 đơn hàng bao gồm bình trợ thở, thức ăn, nước uống, thuốc trị bệnh và các công cụ hỗ trợ leo núi thay thế bổ sung cho đoàn sáu người của mình.

Thỏ Bí vui vẻ nhảy dựng ca ngợi Mac là quý ông hào phóng, Mac nghĩ mình đã điên rồi, Mac còn hỏi thời gian giao hàng thì được Thỏ Bí trả lời là trên dưới 30 phút vì còn phải đợi siêu thị đóng gói hàng hóa.

Mac chấp nhận đợi nhưng anh bắt Thỏ Bí phải đợi với mình vì nếu Thỏ Bí đi mất anh chắc chắn sẽ điên, Thỏ Bí hiểu nhưng càng nhiều là cảm thấy ông chủ siêu thị sẽ bị những con thỏ khác thông đồng, chắc chắn là như vậy.

Bên này Trần An đang cố gắng tiêu hóa những điều vừa xảy ra nhưng chưa đợi cậu bình tĩnh thì 40 đơn hàng đã nối gót đến. Vẫn là đơn hàng vượt thời không, vẫn là cùng một người cùng một địa chỉ, Trần An muốn kiểm chứng một lần nữa nên cậu nhanh chóng chấp nhận.

Nhìn vào đơn hàng có một số thứ siêu thị không có Trần An yên tâm đi vào kho hàng, cậu thật sự tìm được những món mà siêu thị không có.

“Vậy là thật, chuyện này là thật. Cậu vậy mà gặp phải chuyện thần quái huyền huyễn.”

Trần An không thể không tin, cậu nhanh chóng đóng gói đơn hàng vừa đóng xong thì một con thỏ lông đen xuất hiện, trên người mặc áo khoác cam có in logo của đơn vị vận chuyển.

Khác với Thỏ Bí con thỏ này chỉ nói nó là nhân viên chuyển phát nhanh đến lấy đơn hàng xx, xxx, xxxy, xxxx,…

Nói xong rồi đưa danh sách cho cậu kí nhận, nó nhanh chóng lấy từng thùng hàng nhét vào cái balo nhỏ xíu sau lưng, ấn lên huy hiệu áo khoác liền biến thành bộ đồ bảo hộ và dụng cụ trượt tuyết, cánh cổng lại xuất hiện.

Thỏ đen chỉ nói câu: “Nhớ đánh giá 5 sao cho Louis". Rồi nó biến mất sau cánh cửa thời không kia.

Trần An nhanh chóng mở camera thì vẫn như lần trước cậu đi vào kho, đóng gói hàng, đem hàng ra trước cổng một người nhân viên đến lấy hàng đi.

Không có con thỏ không có cánh cổng nào xuất hiện, chính vì lý do này nên Trần An mới nghĩ rằng mình đang mơ hoặc là gặp ảo giác nhưng nhìn lại số tiền trong tài khoản và vết đỏ trên tay thì cậu hiểu đây không còn là mơ.

Ở chỗ Mac và Thỏ Bí thì hoàn toàn ngược lại, Mac hỏi tất cả các thắc mắc của mình và Thỏ Bí cũng rất vui lòng để trả lời các thắc mắc của anh. Trừ những chuyện không thể thì tất cả đều được giải đáp như tên của Thỏ Bí, làm sao để đến được, vật phẩm mua là đến từ đâu,…

Mac xem đồng hồ chỉ còn hơn một phút là đến 30 phút anh nhìn ra bên ngoài vẫn trời vẫn còn bão tuyết, lấp ló một bóng đen đang đến gần.

Là một con thỏ lông màu đen, đeo mắt kính trượt tuyết cùng màu với màu lông đen của nó, nó gật đầu xem như chào cả hai, rồi nhanh chóng lấy từng kiện hàng để dưới chân Mac.

Mac mở thùng nhìn lại danh sách mình đã đặt thì hoàn toàn trùng khớp thậm chí còn được tặng thêm 10 hộp mì tự sôi.

Thỏ lông đen im lặng đứa cho anh bản kí nhận và cũng không quên yêu cầu anh đánh giá 5 sao cho nó.

Sao khi anh kí nhận thì hai con thỏ một đen một trắng chuẩn bị rời đi lại bị Mac ngăn cản.

Mac: “Thật xin lỗi nhưng với số hàng nhiều như thế tôi không thể đem về cho đồng đội trong thời tiết này, hơn nữa tôi cũng bị lạc. Các cậu có thể giúp tôi không, tất nhiên tôi sẽ đánh giá 5 sao và ca ngợi các cậu, thật sự.”

Thỏ Bí và Thỏ Louis không còn cách nào khác đành vác cái tên tóc vàng mắt xanh lên vai cùng đóng đồ đi tìm đồng bạn của Mac.

Tại một hang động không xa, 5 người bạn của Mac cũng sắp rơi vào tình trạng nguy hiểm, Mac nhanh chóng lấy bình oxi để đổi cho họ.

Thấy mọi chuyện đều ổn thỏa, mọi người thoát khỏi nguy hiểm Thỏ Bí và Thỏ Louis chuẩn bị rời khỏi lại bị Mac ngăn cản.

Thỏ Louis nhăn mày tỏ vẻ khó chịu, Mac biết mình đang làm phiền người khác nên nói.

Mac: “Vấn đề cuối cùng, thật sự. Nếu tối muốn đặt hàng nữa thì làm cách nào?”

Thỏ Bí: “Đơn giản.”

Thỏ Bí phủi tay trước mặt Mac làm màn hình giả lập biến mất, chưa đợi Mac kinh hô thì Thỏ Bí nhanh chóng từ trong balo Mac lấy ra di động của anh, mở ứng dụng web mua sắm, vào thanh tìm kiếm Tạp Hóa Online Vượt Thời Không đưa cho Mac.

Trước khi đi cũng không quên nhắc Mac nhớ đánh giá 5 sao cho bọn họ.