Hôm nay, tôi dẫn sát thủ lên núi hái rau dại. Trên đường trở về phải đi qua một ngôi mộ hoang, tôi rảnh rỗi liền kể cho sát thủ nghe một câu chuyện ma.
Sát thủ rất không có tinh thần giải trí, nghe xong chuyện ma một chút phản ứng cũng không có, tôi cảm thấy hơi thất bại.
Nửa đêm, gió trên núi nổi lên. Nhánh cây gõ vào nhà gỗ, không ngừng phát ra âm thanh xột xoạt, chợt giống như có ai đó đi xung quanh ngôi nhà, đang liên tục gõ vào vách tường.
Tôi đang ngủ mơ màng bị âm thanh này làm tỉnh.
Mở mắt ra, xung quanh tối om, cái gì không cũng rõ. Âm thanh ma quái ma sát trong căn phòng nhỏ bị khuếch đại nhiều lần, mỗi một âm thanh như đang vang lên bên tai làm tôi kinh hoàng.
Dưới hoàn cảnh đáng sợ như vậy, không biết vì sao, tôi bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện ma kể cho sát thủ vào ban ngày.
Mặc dù câu chuyện "Lưng tựa lưng" đã được các cụ già biến đổi rất nhiều, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, tôi vẫn bị dọa cho chết khϊếp, lông tơ trên lưng dựng đứng, vô cớ đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Đang lúc cuộn mình vào chăn, chuẩn bị cứng rắn sống qua cái đêm kinh khủng này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi của sát thủ.
"Chủ nhân... chủ nhân, chủ nhân! Cô tỉnh chưa?"
Sát thủ vừa gọi vừa đập cửa, khiến tôi đang hoảng sợ đột nhiên tìm được chỗ dựa, vén chăn mềm lảo đảo chạy ra mở cửa.
"Tôi... tôi đây!"
Bởi vì dùng nhiều sức quá, sau khi cửa mở, tôi gần như va vào ngực sát thủ. Có lẽ thấy cảm xúc của tôi không đúng, sát thủ không hỏi nhiều mà dịu dàng ôm lấy vai tôi, kéo tôi vào trong ngực, vươn tay khẽ vuốt cái lưng căng cứng của tôi.
"Không sao rồi, có ta ở đây, chủ nhân đừng sợ."
Cho dù bây giờ, giọng nói của hắn vẫn trầm ổn như cũ, giọng điệu cứng ngắt không gợn sóng, nói là an ủi, càng giống như đang kể một sự việc. Nhưng tôi lại nhờ những câu nói không êm tai như vậy mà tìm được dũng khí.
Sau khi thấy tôi bình tĩnh lại, sát thủ dẫn tôi về giường, cẩn thận giúp tôi kéo chăn rồi đỡ tôi nằm xuống.
"Đêm đã khuya, chủ nhân ngủ đi."
"Vậy còn huynh?"
Tưởng sát thủ muốn đi, tôi vội vàng kéo tay áo hắn nhất quyết không buông.
"Tôi ở bên cạnh bảo vệ, chủ nhân đừng sợ."
Sát thủ thấy thế trấn an vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, quay người ngồi xuống bên giường.
"Ừm... à, vậy thì tốt."
Tôi kéo chăn che kín mặt, chỉ lộ hai con mắt cẩn thận đánh giá sắc mắt hắn, phát hiện đối phương không hề có chút mất kiễn nhẫn, trong lòng bỗng nhiên hơi phấn khởi.
Nằm trên giường một lúc, tôi mở mắt ra, giật nhẹ tay áo sát thủ.
"Ngồi vậy mỏi lắm, huynh... muốn nằm cạnh một lúc không?"
"Cái này... Không, thật sự không hợp lễ nghi..."
Sát thủ có vẻ rất giật mình, từ chối tôi.
"..."
-- Vì vậy hắn nhất định và khẳng định là lão xử nam rồi, đúng là kiểu cứng đầu cổ hủ... Chậc, cổ nhân đúng là phiền phức!
Trong lòng tôi yên lặng nhổ nước bọt.
Khó có một lần dũng cảm lại bị cự tuyệt, tôi cảm thấy không còn mặt mũi liền bày trò hờn dỗi, trở mình đưa lưng về phía sát thủ, rồi ngủ mất.
Có sát thủ ngồi bên cạnh, lần này tôi ngủ vô cùng bình yên.
Khi tỉnh lại, chim kêu ríu tít, cây tùng đung đưa, ánh nắng nhẹ nhàng. Tôi ngồi dậy từ trên giường, xếp hai chồng quần áo lên đầu giường, trong lúc vô tình tôi phát hiện trên quần áo dính một sợi tóc thật dài.
Roc ràng đây không phải tóc của tôi.
Úi... ừm... Thế là hôm qua sát thủ rốt cuộc có ngủ trên giường không?
Tôi hoạt động chân tay cứng ngắc, gáp một cái, yên lặng suy nghĩ.
Việc này đến cuối cùng trở thành câu đố.