Chương 6

"Y đến nơi rồi?"

"Vâng đã đến. Được Nhϊếp vương đích thân nghênh đón" thám tử quỳ bên chân Bạch Trúc tuần tự mọi thứ dò thám được.

"Thân thể thế nào?"

Bạch Trúc chăm chú vào bức họa trên giá, từng đường nét được tỉ mỉ hạ xuống họa mỹ nhân như tranh như ngọc khí chất yêu mị. Đặt bút bên nghiên, lấy bột chu sa chính tay điểm nốt đỏ kiều diễm lên trán thiếu niên trên giấy tuyên thành thượng hạng.

"Tam điện hạ thể chất phù hợp khí trời Thiên Cát. Trăm sự vạn an"

"Buổi tối sau thịnh yến bị Trịnh Hiểu Tài giữ lại khó dễ, cảnh cáo không nên lại gần một quý nhân không rõ. Sau đó cùng Nhϊếp vương trở về Hải Yến cung" thám tử nhất thanh nhị sở kể rõ từng chi tiết.

Bạch Trúc có chút nhíu mày "Cho lui. Giám sát không được để y xảy ra sơ xuất"

"Thanh thái dám" hướng bên ngoài cửa gọi một tiếng, tên thái dám thân cận nhẹ đẩy cửa vào cung kính với Bạch Trúc "có lão nô thưa điện hạ"

Bạch Trúc lấy trong giỏ trúc ra một cuộn tranh đưa cho lão "dâng lên cho phụ hoàng. Đây là thành ý của ta, chúc Sở quốc thoát ải khó khăn, trăm năm vững mạnh".

"Lão nô liền đi"

Nhận xong tranh, lão thái dám còn ước mình có cánh để bay lên. Mặc dù là một trong số những người thân cận nhưng hắn vẫn không thể áp chế được sợ hãi khi đối diện với con người này. Bốn tuổi đã trượng phạt trăm gậy một kẻ làm y không vui, tám tuổi tay liền dính máu. Phong lưu tiêu sái chỉ bao che con người khát máu bên trong.

Ngón tay Bạch Trúc sờ lên gương mặt mỉm cười trong tranh, trong mắt có tia si luyến thở dài "ả cũng quá gấp gáp, cứ nghĩ đưa được kẻ nào lợi kẻ nấy, thật sự lão hoàng thượng đó sống không được bao lâu nữa đi. Ngày ta làm hoàng đế lại đón ngươi về làm vương gia của ta hưởng những thứ tốt đẹp. Sẽ chẳng còn kẻ nào dám gọi ngươi là tạp chủng hay lên mặt với ngươi nữa."

Cuộn tranh được hắn tỉ mỉ cất dấu, sợ rằng chính hắn không đưa ra ngàn đời cuộn tranh đó cũng chẳng thể thấy ánh dương. Bạch Trúc xoay người liền trở thành hoa hoa công tử, con cưng nghe lời của hoàng đế. Sự biểu hiện của hắn hiện giờ cũng làm cho mẫu hậu hắn Tạ quý phi được hoàng thượng vô cùng sủng ái.

X

"Điện hạ, đã thu dọn xong" Cao Tính đến bên thư án gọi người. Bạch Lạp Na gấp giấy tuyên thành, dùng sáp đỏ niêm phong, ấn lên con dấu chứng minh địa vị đưa cho hắn "đưa về hoàng cung Sở quốc".

Hai kẻ một trước một sau ra khỏi Hải Yến cung trùng hợp ngặp Phùng Đường Thư đi qua "Nhϊếp vương gia" Bạch Lạp Na chấp tay hành lễ trước nam nhân "Lạp Na điện hạ đa lễ rồi. Ngươi đây là đang trở về Sở Hành phủ sao?!"

"Đúng vậy, Nhϊếp vương vất vả rồi" y nhìn về phía xe ngựa có chút trầm tư.

"Ta hôm nay vào cung nhất thời bị trẹo chân. Không thể cưỡi khoái mã trở về, không biết có thể đi nhờ điện hạ một đoạn được không?" Hắn nhìn thiếu niên tựa ngọc nói nhỏ.

"Xe ngựa tồi tàn sợ không thể phục vụ vương gia thoải mái" Bạch Lạp Na tỏ vẻ hổ thẹn, y ghét nhất ngồi trong không gian nhỏ hẹp với kẻ khác. Ngoài Cao Tính trước giờ chưa một ai từng bước lên cổ xe ngựa này.

"Không sao. Bổn vương là võ thần không câu nệ tiểu tiết. Chỉ sợ làm phiền điện hạ"

"Được phục vụ vương gia là vinh hạnh của ta, làm sao có thể phiền được. Cao Tính đỡ Nhϊếp vương lên xe ngựa" Bạch Lạp Na phân phó, chờ Phùng Đường Thư lên xe y cũng liền bước vào. Cao Tính ngồi bên ngoài đánh xe về Nhϊếp vương phủ.

Bên trong xe ngựa rộng rãi được trải đệm dày vô cùng êm ái Bạch Lạp Na liền mang Mộc Đỉnh trà trải qua bảy bảy bốn chín bước rót vào ly Phùng Đường Thư "Vương gia thỉnh uống trà, đây mặc dù không phải trà quý nhưng đều là nụ non chớm nở sau đông tắm ướp nắng xuân nên hẳn sẽ không quá tệ".

Phùng Đường Thư uống một ngụp nhỏ lại thưởng thức mùi thơm quyện bên chóp mũi "quả là không tệ. Trải qua kỳ nghệ của ngươi càng thêm thơm ngọt"

"Đa tạ vương gia quá khen. Nay không quá chuẩn bị chỉ có chút bánh quế mộc vị mong ngài đừng trách phạt" Bạch Lạp Na lấy mộc hạp dưới bàn mở ra, mùi hương thảo mộc lan tràn trong xe ngựa.

"Sao có thể! Bổn vương chính là làm phiền điện hạ rồi. Thật hảo, thứ này làm bằng cách nào lại thơm như vậy" Phùng Đường Thư đưa một chiếc bánh nhỏ đưa lên mũi ngửi một chút mới đưa vào miệng, quế mộc vị bên ngoài hơi dẻo nhân bên trong thơm ngát mùi thảo mộc vừa vào miệng liền tan ra.

"Đây là bánh do đầu bếp ta mang theo làm ra. Nếu vương gia thích ta sẽ cho người làm thêm đưa đến quý phủ" Bạch Lạp Na nâng tách trà, mỉm cười.

"Thật phiền Lạp Na điện hạ rồi, ngày khác ta lại đưa ngươi đi thưởng thức hoàng thành Thiên Cát, thế nào?!" hắn nghiêng đầu về phía trước nhìn y gần thêm một ít.

Bạch Lạp Na lại rót cho hắn một ly trà "đa tạ vương gia. Lạp Na mong chờ"

"Sau trận chiến ở Bắc cảng thật lâu ta cũng chưa đi. Nay cùng Lạp Na điện hạ quả là giang sơn như họa, mỹ nhân như ngọc mà"

"Vương gia quá lời"

"Thưa điện hạ đã đến" Cao Tính hướng bên trong nói đủ để hai người cùng nghe.

"Đỡ vương gia xuống" Bạch Lạp Na cũng xuống xe ngựa trước thi lễ với Phùng Đường Thư "Hẹn ngày tái ngộ, vương gia"

"Hẹn ngày tái ngộ"

Xe ngựa lỗng lẫy rời xa vẫn vang lên tiếng đinh đang nhỏ truyền lại vào tai người "quả thật cuộc sống cũng không quá tẻ nhạt".